Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 80 - Chương 80. Tiêu Thân Vương Vô Cùng Hoảng Sợ

Chương 80. Tiêu Thân Vương vô cùng hoảng sợ Chương 80. Tiêu Thân Vương vô cùng hoảng sợ

“Diệu thật, ngươi nói chuyện này không phải trùng hợp à?” Tiêu Thiên hưng phấn vung tay lên, triệt để yên lòng, phất tay hướng phía Lưu Diễm: “Được rồi, ngươi đi trực tiếp đi, nhớ kỹ phải đứng trang công ta dạy cho ngươi đó.”

“Tranh thủ thời gian tăng thực lực lên đi, không thì cứ luôn có mấy con côn trùng nhỏ tới quấy rầy ta miết.”

Lưu Diễm không có hé răng, yên lặng gật đầu.

Hình dung Phùng Mông Sinh Tử cảnh cửu trọng lục giai như là một con côn trùng nhỏ, cũng chỉ có Thân Vương đại nhân thôi.

Sau khi Lưu Diễm rời đi, Tiêu Thiên tiếp tục nằm trên chiếc giường linh thạch ấm áp.

“Đêm nay bị dọa làm cho hoảng sợ, ngày mai khiến Chung Dương Minh làm nhiều món ăn ngon chút.” Tiêu Thiên đưa ra quyết định xong, đánh một giấc ngon say.

Một đêm rất nhanh đã trôi qua.

Chung phủ.

Chung Linh lo lắng đứng ở trong tiền viện, yên lặng chờ đợi.

“Linh Nhi!” Lúc này, Chung Lệ Song khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi vọt vào, vội vàng hỏi: “Thế nào, trong thành có tin tức về cha con không?”

Chung Linh bèn vội vàng lắc đầu: “Không có, con gái đã tìm khắp trong thành rồi, căn bản là không có phát hiện ra phụ thân ở đâu.”

“Ta cũng đã tìm một vòng xung quanh hoàng thành rồi, cũng không phát hiện dấu vết của cha con.” Chung Lệ Song trên ghế đá ngồi trong sân, hai tay không khỏi siết thật chặt.

Vụt!!

Nơi xa có đường sáng xẹt qua, một bóng người đột nhiên rơi vào trong Chung phủ.

Người tới chính là Tử Nhược Yên mặc bộ thường phục!

“Bệ hạ!” Bên này, Chung Lệ Song vội vã nhìn hướng đối phương: “Thế nào rồi?”

“Chung di, ta không tìm thấy tung tích của Chung thúc.” Tử Nhược Yên lắc đầu, vẻ mặt cũng hết sức nghiêm trọng.

Đêm qua, Chung Lệ Song bỗng nhiên xông vào trong hoàng cung, nói là Chung Dương Minh đã bị người bắt đi rồi, cầu nàng tìm giúp ở xung quanhhoàng thành, xem có thể bắt kịp đoạt người về được không.

Bản thân mình là Chung Lệ Song và Chung Dương Minh nhìn lớn lên, hai người lại vô cùng ủng hộ mình.

Gặp phải chuyện như thế, Tử Nhược Yên đương nhiên phải ra tay rồi. Nàng lập tức lao ra hoàng cung, căn bản là không có làm những người khác phát hiện.

Có điều với thực lực Nhập Thánh cảnh cửu giai của Tử Nhược Yên, tốc độ phi độn đã hết sức đáng sợ rồi, nhưng căn bản là không tìm được bất kỳ dấu vết gì cả.

Bịch!

Chung Lệ Song ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sự hối tiếc: “Ta... đều tại ta cả.”

“Hôm qua ta không nên cãi nhau với ông ấy, lại còn giận dỗi đuổi ông ấy ra phòng nữa. Nếu như ở bên cạnh ta thì làm sao ông ấy có thể bị bắt đi được chứ.”

Nói rồi, viền mắt của vị nương tử thiết huyết là Chung Lệ Song đỏ lên, lóe ra lệ quang.

Đặc biệt là vừa nghĩ đến đủ loại chuyện với trượng phu mình Chung Dương Minh trong quá khứ, tâm trạng hối hận của bà lại càng sâu đậm hơn, cũng càng thêm lo lắng hơn.

Với thân phân của trượng phu bà, bị đối phương bắt đi thì chắc chắn là không có chuyện tốt.

Nói không chừng vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng nữa!

“Có lẽ nguyên do lớn nhất khiến Chung thúc bị bắt đi chính là vì có liên quan đến chuyện bên Nam Cương.” Tử Nhược Yên chậm rãi lên tiếng, bắt đầu suy đoán.

“Bản thân Nam Cương hỗn loạn không gì sánh được, hôm nay dưới sự chủ trì của Chung thúc, nơi ấy đã ổn định hơn nhiều.”

“Bởi vậy nên đã bắt được rất nhiều người âm thầm lẻn vào trong số những lưu dân ở nơi đó, e là đã làm hỏng chuyện của một số người.”

“Để trả thù, bọn họ bắt Chung Dương Minh đi.”

“Mà có năng lực có thể tiến vào hoàng thành thần không biết quỷ không hay, bắt đi Hộ Bộ Thượng Thư của Đại Viêm như thế...”

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tử Nhược Yên đầy lạnh lẽo, trong lòng đã có đáp án.

“Hắc Hồn điện!”

Nghe được ba chữ này, khuôn mặt của Chung Lệ Song càng trắng thêm vài phần.

Phong cách hành sự của Hắc Hồn điện cực kỳ quái đản thô bạo, trượng phu bị mang đi, chỉ sợ...

“Bệ hạ, con người ta chưa bao giờ cầu xin ngài chuyện gì cả, nhưng van cầu ngài hãy mau mau cứu ông ấy đi.” Hai đầu gối Chung Lệ Song mềm nhũn, chính là quỳ xuống hướng phía Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên thấy vậy bèn vội vươn tay, đỡ lấy Chung Lệ Song: “Chung di, tuy chúng ta là quân thần nhưng ta cũng là Tiểu Nhược Yên của ngươi mà.”

“Yên tâm đi, ta sẽ mang Chung thúc trở về, lấy danh nghĩa cá nhân.”

Chung Lệ Song không nhịn được rơi lệ, nắm hai tay của Tử Nhược Yên: “Cảm ơn, Chung di cám ơn ngươi.”

“Chiếu cố kỹ mẫu thân của ngươi.” Tử Nhược Yên nhìn sang Chung Linh ở bên cạnh. Sau khi nàng phân phó xong thì thả người ngưng tụ độn quang, bay nhanh về phía nan.

Chung Lệ Song đưa mắt nhìn Tử Nhược Yên rời khỏi rồi lau nước mắt, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị: “Không được, ngộ nhỡ kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn, thừa dịp bệ hạ rời khỏi, trên thực tế còn chưa đi xa thì sao?”

“Linh Nhi, ở yên trong nhà đi, đừng chạy loạn, mẹ đi tìm cha con ở xung quanh tiếp.” Chung Lệ Song dặn dò Chung Linh, sau đó cũng vội vàng lại chạy ra khỏi Chung phủ.

Bình Luận (0)
Comment