“Mẹ!” Chung Linh hô lên một tiếng, thế nhưng Chung Lệ Song đã lao ra Chung phủ rồi, cũng không hề quay đầu lại.
Chung Linh đứng ở trong sân, nỗi lòng cũng lộn xộn như tơ rối.
Nếu không phải lúc người nọ bắt phụ thân đi vừa lúc bị lão quản gia thấy, e là phải rất lâu sau đó mới phát hiện ra không thấy phụ thân đâu cả.
“Không biết bệ hạ có thể cứu phụ thân về được không, ngộ nhỡ đã đoán sai thì sao?”
“Nếu như mẫu thân có thể trực tiếp tìm được phụ thân thì tốt rồi.”
Chung Linh đi qua đi lại tại nguyên chỗ, đang đi đang đi thì bỗng nhiên cơ thể mềm mại run lên.
“Thân Vương đại nhân!” Hai mắt Chung Linh sáng ngời, vội vàng lao ra khỏi Chung phủ, nhằm về phía hoàng cung giống như một cái bóng vút quả màu lửa đỏ.
Hoàng cung, cung Thân Vương.
Lưu Diễm đã hoàn thành lời dặn huấn luyện đứng trang công của Tiêu Thiên, đang xoa xoa hai chân tê dại.
Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Chung Linh đang hoang mang rối loạn mang mang chạy tới.
“Lưu tỷ, Thân Vương có ở đây không?” Chung Linh chạy lại gần rồi vội vàng hỏi.
“Thân Vương chắc là còn chưa ngủ dậy đâu, thiếu tướng quân, đây là sao vậy?” Vẻ mặt Lưu Diễm mờ mịt.
“Cha ta biến mất rồi.” Chung Linh nói xong, không để ý tới Lưu Diễm đang có vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nhảy vào cung Thân Vương.
“Cha biến mất rồi?” Sau khi phản ứng, Lưu Diễm vội vàng đi theo Chung Linh chạy vào cung Thân Vương.
Bọn họ đi vào, nhìn thấy Tiêu Thiên đang nằm trên chiếc giường linh thạch ngáy o o, ngủ ngon cực kỳ.
“Thân Vương đại nhân.” Chung Linh cũng bất chấp, vội mở miệng hô lên.
Tiêu Thiên nằm trên giường linh thạch mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, chống tay ngồi dậy: “Ưm? Sao thế... con nít ranh nhà ngươi, tới sớm như vậy làm gì?”
Chung Linh vội vàng nói, trong giọng kèm theo tiếng nức nở: “Thân Vương đại nhân, đêm qua thời gian, không biết là người nào, ban đêm xông vào chúng ta Chung phủ, đem ta cha bắt đi, đến bây giờ cũng còn không tìm được.”
“Ban nãy bệ hạ suy đoán, ông ấy có thể là bị người của Hắc Hồn điện bắt đi rồi, đã đuổi theo phía nam tìm kiếm.”
“Nhưng mà ta thực lo sợ, lo lắng cha sẽ gặp chuyện không may. Ta biết ngài từng nói là ghét đánh đánh giết giết, thế nhưng lúc này đây ngài có thể mau cứu...”
Chung Linh còn chưa nói hết lời thì đã bị Tiêu Thiên trực tiếp cắt đứt.
“Ngươi nói cái gì cơ!” Tiêu Thiên lập tức tỉnh hồn lại, nhìn Chung Linh đầy hoảng sợ: “Ngươi nói đầu bếp của ta bị bắt đi rồi ư?”
Đầu bếp?
Chung Linh: “???”
Chung Linh vốn đang rất hoảng loạn lo lắng, lại bị những lời mà Tiêu Thiên nói ra làm cho không còn cảm xúc nữa.
Cha ta coi ngài như huynh đệ, ngài lại coi cha ta như đầu bếp?
Nói như thế nào đây?
Chung Linh suy nghĩ một hình, hình như không có vấn đề gì cả.
Không hổ là ngài mà, Thân Vương đại nhân.
“Ặc...” Tiêu Thiên nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Chung Linh, có chút xấu hổ: “Ban nãy không tính, làm lại một lần.”
Tiêu Thiên một lần nữa nằm lên chiếc giường linh thạch, một lúc sau đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy kinh hãi: “Ngươi nói cái gì, Chung lão ca của ta đã bị bắt đi rồi ư?”
Chung Linh và Lưu Diễm: “...”
“Được rồi, chỉ đùa một chút thôi.” Tiêu Thiên bước xuống chiếc giường linh thạch, tặc lưỡi chậc chậc: “Khó trách ngày hôm qua bệ hạ lại không ở trong cung, thế mà lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Ai gan lớn như thế, dám động thủ bắt đi Hộ Bộ Thượng Thư ở hoàng thành vậy.”
Lưu Diễm ở bên cạnh kịp thời nhắc nhở: “Thân Vương đại nhân, lẽ nào ngài đã quên, đêm qua không phải cũng có một tên to gan lớn mật ẩn náu vào trong cung để ra tay với ngài sao?”
“Cái gì, ai chán sống luẩn quẩn trong lòng, lại đi ra tay với Thân Vương thế?” Chung Linh bên cạnh nghe thấy lời Lưu Diễm nói thì càng hoảng sợ.
Đây không phải muốn chết à?
Lưu Diễm cũng mở miệng lần nữa, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra đêm qua cho Chung Linh nghe.
“Hay cho một... Rộng lượng với người khác, giúp mọi người làm điều tốt.” Khóe miệng Chung Linh co giật, rốt cuộc là chuyện mà Thân Vương đại nhân có thể làm ra được.
“Hắc Hồn điện, lại là cái Hắc Hồn điện này, khinh người quá đáng.” Tiêu Thiên ôm trán, rơi vào trầm tư: “Tại sao bọn họ phải nhằm vào ta?”
“Nhằm vào Thân Vương đại nhân?” Chung Linh và Lưu Diễm đều quay đầu, nhìn Tiêu Thiên.
Lời này là nói từ đâu thế, theo các nàng thấy thì Hắc Hồn điện chỉ là trùng hợp đụng phải Tiêu Thiên mà thôi.
Dù sao trong quá khứ Hắc Hồn điện giống như là Huyết Vân lâu, thích thường thường làm ra một chút động tác nhỏ đối với hoàng triều Đại Viêm.
Tiêu Thiên giang hai tay ra, nhìn hai nàng: “Suy nghĩ kỹ một chút, từ khi ta trở thành Đại Viêm Thân Vương tới nay, an phận thủ thường, mỗi ngày đơn giản là ăn ngon chút, uống rượu chút, không trêu ai chọc ai đúng không?”
Chung Linh và Lưu Diễm suy nghĩ một chút, sắc mặt kỳ lạ gật đầu.