Hình như, thật đúng là như vậy.
Vẻ mặt Tiêu Thiên âm trầm: “Hắc Hồn điện, đầu tiên là lão già làm ta trắng đẹp lên kia, chả hiểu tại sao lại tới núi Thanh Viêm chặn đường ta, mặt ngoài thì giống như trùng hợp, nhưng nếu đi sâu truy đến cùng thì có thật sự là như vậy không?”
“Bọn họ phát hiện ra manh mối về ta trong chuyện của Huyết Vân lâu, cho nên cố ý đến tìm tòi nghiên cứu một hai, khả năng này không phải là không có.”
“Lúc này đây Hắc Hồn điện xuất thủ, con người rắn rỏi dù cận kề cái chết cũng không chịu cầu xin tha thứ kia có mục đích trực tiếp là ta đây.”
“Hơn nữa, hoàng triều Đại Viêm nhiều người như vậy, cố tình đi bắt Chung Dương Minh để làm gì?”
“Vì sao không ra tay với Lưu Ngạo Thiên chứ? Ông ta chính là Thừa Tướng đấy, nếu muốn nhằm vào hoàng triều Đại Viêm thì ra tay với ông ta không phải là rất tốt à?”
“Cố tình lại muốn ra tay với Chung Dương Minh có quan hệ tốt nhất với ta.”
“Ta có lý do để hoài nghi, Hắc Hồn điện có khả năng đang nhằm vào ta.”
Một đoạn lời nói của Tiêu Thiên khiến Chung Linh và Lưu Diễm đồng thời che mặt, các nàng rất muốn nói.
Thân Vương đại nhân, ngài thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi.
Ngài ở trong mắt người ta chỉ là một người bình thường thôi, ai sẽ đến nhằm vào ngài chứ?
“Chờ đã, đây là kế sách, bọn họ bắt Chung Dương Minh đi, chính là muốn ép cho ta phải ra tay cứu giúp.”
“Mà hiện tại bệ hạ vừa lúc đang qua bên phía Hắc Hồn điện, nếu như ta ra tay thì chẳng phải vừa lúc bị nàng gặp được, thực lực của ta không phải sẽ bại lộ à?”
“Một khi thực lực của ta bại lộ, bệ hạ tất nhiên sẽ không tiếp tục để cho ta làm loại chuyện rảnh rỗi trông giữ cửa nhà kho nữa.”
“Ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn, nương tử mở miệng bảo ta làm việc, đâu dễ dàng từ chối được.”
“Thời gian dài lâu rồi tình cảm phu thê giữa ta và bệ hạ chuyển biến xấu, khắc khẩu không ngớt, thậm chí còn có khả năng đấu nhau.”
“Nói không chừng, còn có thể đuổi ta ra khỏi cung nữa.”
“Mà thực ra, nếu như Chung Thượng Thư có chuyện bất trắc, chẳng phải là ta sẽ không ăn được thức ăn ngon mỹ vị như vậy nữa?”
“Đáng giận thật, vì sao luôn có loại điêu dân như thế muốn hại bản vương chứ!”
Tâm trạng của Tiêu Thiên bắt đầu bắt đầu nôn nóng, đi qua đi lại ở trong sân, không ngừng lắc đầu.
“Không được, chuyện này tuyệt đối không được, Hắc Hồn điện không hổ là thế lực đen tối ác độc làm ác một phương, thảo gian nhân mạng.”
“Thật là đáng sợ, ta phải đi đánh chết bọn họ!”
Cơ thể Tiêu Thiên chậm rãi bay lên bầu trời, cúi đầu nhìn Chung Linh ngây người như phỗng: “Yên tâm đi, ta sẽ mang cha ngươi trở về.”
Nói xong tốc độ của Tiêu Thiên đột nhiên bắt đầu tăng lên, trong nháy mắt đã vọt tới trên không trung.
Bùm!!!
Tiếng nổ đùng đoàng kinh khủng vang lên, không khí đều giống như nổ tung, trong nháy mắt Tiêu Thiên đã xông về phía nam.
Toàn bộ hoàng thành có không ít người đều bị tiếng nổ vang bỗng nhiên xuất hiện ấy làm cho hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng là không hề phát hiện ra thứ gì.
Mà trong cung Thân Vương.
Chung Linh đã không còn bất kỳ sự lo âu nào nữa, Thân Vương đại nhân xuất thủ, nàng tin tưởng phụ thân chắc chắn sẽ an toàn cực kỳ.
Chỉ là...
Như này có chút không giống với tình huống mà Chung Linh tưởng tượng. Nàng vốn cho rằng khuyên bảo Thân Vương ra tay sẽ tiêu hao rất nhiều thời gian.
Thế nhưng nàng mới chỉ nói ra câu đầu tiên, Thân Vương đại nhân đã hoàn thành việc khuyên bảo bản thân luôn rồi.
“Có khi nào Thân Vương đại nhân... quá nhạy cảm chút không, Hắc Hồn điện hẳn là không có ý này đâu nhỉ?” Chung Linh nhìn Lưu Diễm bên cạnh, không biết phải hình dung như thế nào.
Lưu Diễm suy nghĩ một chút, suy đoán: “Có khả năng trước khi Thân Vương đại nhân được triệu hoán đến đây đã gặp phải chuyện gì đó ở giới vực của mình, cứ luôn hiểu lầm người khác vội vã muốn hại hắn.”
“Lưu tỷ, ta bỗng nhiên có chút đồng tình Hắc Hồn điện. Tỷ nói bọn họ đang yên đang lành lại đi bắt cha làm gì chứ?” Chung Linh chớp mắt, nhìn Lưu Diễm bên cạnh.
Thật ra thì, đến bây giờ nàng vẫn còn nghĩ, Tiêu Thiên gấp gáp như vậy, nguyên nhân càng lớn vẫn là bởi vì cha mà không còn thì sẽ không có ai làm đồ ăn ngon cho hắn nữa.
“Không có gì đáng để đồng tình, giống như Thân Vương nói vậy, Hắc Hồn điện này vốn là thế lực dơ bẩn làm hại một phương, kẻ khác nôn mửa, bị tiêu diệt rồi là tốt nhất.” Trong mắt Lưu Diễm tràn đầy vẻ chán ghét.
“Trêu chọc phải Thân Vương đại nhân, cũng xứng đáng bọn họ không may!”
Hoàng triều Đại Viêm, phía Nam hoàng thành.
Tử Nhược Yên ở giữa không trung vẫn đang phi độn qua lại, ánh mắt như điện, dừng ở các nơi phía dưới, đồng thời cảm nhận dao động linh khí.
Nàng không tin, đối phương bắt Chung Dương Minh đi mà lại có tốc độ nhanh như vậy.
Đáng tiếc tìm ven đường lâu như vậy, đã sắp đến địa giới của Nam Cương luôn rồi nhưng vẫn không thể phát hiện tung tích.