Mà đối diện, không còn tí ti lực lượng xé rách không gian nào chảy ra nữa.
Tiêu Thiên chống nạnh đứng lơ lửng giữa không trung, nhìn phía trước đã bình lặng trở lại, hài lòng nhẹ gật đầu.
Hiển nhiên lần này mình xử lý khá ổn thỏa, thành công mỹ mãn.
Soạt!
Thân hình Tiêu Thiên lần nữa biến mất khỏi vị trí và quay về trước mặt mọi người.
“Lợi hại chứ!” Vừa trở lại, Tiêu Thiên nhướng mày và mỉm cười nhìn về phía Đế Hằng Tâm đang ngơ ngác.
Đế Hằng Tâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn tại đó, nhìn Tiêu Thiên xong lại nhìn về nơi mà lực lượng xé nát không gian ban đầu chảy ra, không ngừng khôi phục.
Biểu cảm cứng đờ, có chút hoang mang.
Ông vẫn không hiểu.
Nguy cơ lớn như vậy, đối tượng mà vực trấn thủ muốn đối phó chính là bản thân nó.
Bao nhiêu năm nay đều không cách nào giải quyết được căn nguyên.
Nam nhân Nhân tộc trước mặt ông chỉ dùng một nắm đấm.
Chỉ vẻn vẹn một cú đấm mà thôi.
Dễ như trở bàn tay, thô bạo, đơn giản.
Thậm chí, sau khi giải quyết xong khủng hoảng và nguy hiểm lớn ảnh hưởng tới toàn bộ chư thiên vạn giới Tàng Linh như vậy, hắn không hề có di chứng hay phải trả bất kỳ cái giá nào.
Đã vậy hắn còn vui vẻ hỏi lại ông rằng có thấy hắn lợi hại không.
Sau khi tung nắm đấm, trọng tâm của ngài khá là kỳ quái đó.
Vấn đề ở đây là có lợi hại hay không sao?
Rốt cuộc ngươi đã làm gì, chẳng lẽ còn không rõ hay sao!
Hiện tại, Đế Hằng Tâm rất hối hận, hận không thể tát chết bản thân.
Ông rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm hay sao mà đi chọc người ta?
Yên ổn làm từng bước để hoàn thành nhiệm vụ theo kế hoạch không được sao.
Hiện tại, kế hoạch đã được thực hiện trước, nó đã không ảnh hưởng đến đại cục mà còn thất bại rồi.
Trước mắt, e rằng cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được nữa rồi.
Làm sao đây?
Chỉ suy tư trong chốc lát, tốc độ phản ứng của Đế Hằng Tâm vô cùng mau lẹ, ông vội vàng phụ họa theo Tiêu Thiên: “Lợi hại, thật sự là khiến người ta phải mở mang tầm mắt.”
Tiêu Thiên gật đầu hài lòng, mỉm cười nhìn Đế Hằng Tâm: “Có thể khiến kẻ địch của ngươi tán thưởng như vậy, quả đúng là một nắm đấm tuyệt diệu.”
“Đừng thấy nắm đấm này bình thường không có gì kỳ lạ, nó không hoa lệ nhưng ẩn chứa chân lý võ đạo.”
“Thích không?”
Thấy đối phương nói như vậy, Đế Hằng Tâm khẽ cau mày, tâm tư trở nên sôi nổi.
Tên biến thái này sao lại hỏi mình như thế.
Chẳng lẽ…
Đế Hằng Tâm nhìn đồng tộc Đế Tân Lộ ở bên cạnh, đột nhiên ông nghĩ tới một khả năng nhỏ nhoi.
Chẳng lẽ sự dũng cảm không sợ chết của ông đả động đối phương rồi ư?
Chắc chắn là như thế rồi, nếu không sao tự nhiên hắn lại hỏi ông có thích hay không chứ.
Đế Hằng Tâm đã có đáp án cho vấn đề này rồi.
Ông vừa muốn trả lời là thích nhưng bỗng nhiên khựng lại.
Không được, chỉ nói một từ thích quá đơn giản, không đủ thành ý.
Cuối cùng, Đế Hằng Tâm trịnh trọng và đáp lại Tiêu Thiên.
“Ta vô cùng thích!”
“Được!” Tiêu Thiên gằn giọng, siết chặt nắm đấm và cũng trịnh trọng nhìn lại Đế Hằng Tâm: “Mặc dù ta và ngươi là kẻ địch nhưng tinh thần không sợ chết, không sợ khổ, không sợ khó khăn của ngươi đã khiến ta cảm động.”
“Vì để biểu đạt tấm lòng tôn kính của ta, ta sẽ đặc biệt dùng một quyền mà ngươi vô cùng thích này.”
“Tiễn ngươi lên đường!”
Khi nghe được câu đầu tiên, Đế Hằng Tâm có chút phấn khích.
Có hy vọng.
Nhưng sau khi nghe đến câu sau thì ông cảm thấy không đúng lắm.
Dùng một quyền mà ta vô cùng thích để tiễn ta lên đường?
Trong lúc hắn khiếp sợ nhìn Tiêu Thiên, đối phương lần nữa lên tiếng.
“Ngươi không cần vui mừng như vậy, không cần cảm ơn ta đâu.” Tiêu Thiên nói xong, tung nắm đấm ra và nói: “Thượng lộ bình an.”
Một quyền này của hắn không dùng quá nhiều lực đạo nhưng cũng đủ để chấn động không gian và quét sạch mọi căn nguyên của đối phương.
Thân thể của Đế Hằng Tâm hóa thành linh hồn của trận pháp, khẽ run lên, sau đó bắt đầu từ dưới chân dần dần tiêu tán và biến mất.
Trước khi chết, ông không thể tin nổi, trợn to đôi mắt nhìn Tiêu Thiên.
Ông thật ấm ức, rất tức giận và cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ông rất muốn chửi rủa.
Đáng tiếc, uy năng khủng khiếp trong một quyền của đối phương đúng là có ẩn chứa đạo lý.
Thân thể của linh hồn trận pháp rất đặc biệt, cú đấm đó đã khiến ông bị sốc đến mức không thể khống chế, không cách nào nói nên lời.
Ông chỉ có thể trợn trừng hai mắt, thân thể của linh hồn trận pháp gần giống như một thân thể thực.
Vì vậy, nó cũng có hai hàng linh lệ chảy ra.
Đau thương và phẫn nộ.
“Thấy chưa, hắn cảm động phát khóc luôn kìa.” Tiêu Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của Đế Hằng Tâm, vội vàng quay đầu qua hai bên: “Kể từ giờ trở đi, ý nghĩ cú đấm này của ta đã thay đổi rồi, biết chưa hả?”
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối Tiêu Thiên hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Long Khâu Đạo lên tiếng trước: “Tiêu đại nhân, tại sao ý nghĩa của cú đấm này thay đổi rồi, không phải là hạ gục kẻ địch ư?”