Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 752 - Chương 752. Nếu Ngươi Đã Thích Thì Ta “Tặng” Cho Ngươi (2)

Chương 752. Nếu ngươi đã thích thì ta “tặng” cho ngươi (2) Chương 752. Nếu ngươi đã thích thì ta “tặng” cho ngươi (2)

“Sai rồi!” Tiêu Thiên xua tay, xoay người lại, nghiêm túc nhìn theo Đế Hằng Tâm: “Cái này gọi là siêu độ!”

Mọi người: “...”

Ở phía đối diện, Đế Hằng Tâm dùng hết chút sức lực cuối cùng mấp máy đôi môi linh thể của linh hồn trận pháp, cũng không biết ông đang định nói gì.

Chỉ tiếc rằng, nói không thành tiếng.

Cuối cùng, nó phiêu tán và hóa thành một đốm sáng le lói, không còn khả năng phục hồi như cũ nữa.

“Ngươi nói xem mắc gì ngươi phải trêu chọc lão tổ tông này, cuối cùng đi cũng không yên ổn.” Long Khâu Đạo thầm nghĩ, liếc nhìn Tiêu Thiên ở bên cạnh, cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Có điều, ông không có chút lòng thương hại nào.

Nếu Tiêu đại nhân không ở đây, chỉ sợ thần tộc Vạn Vật và tộc Giác Thần ngơ ngơ trong Thần giới Vạn Vật đều đã mất mạng rồi.

Mặc dù thần tộc Vạn Vật chịu nỗi khổ sinh đẻ nhiều hơn Nhân tộc nhưng nhân khẩu không nhiều.

Dù tộc Giác Thần tốt hơn một chút nhưng cũng không có khoa trương như vậy.

Thần giới Vạn Vật lớn như vậy nhưng chỉ có tầm mười tỷ sinh linh.

Nhưng suy cho cùng họ cũng là mười tỷ bách tính vô tội.

Đánh giá từ tình hình của Đế Hằng Tâm, cho dù bọn họ có tới hay không thì kế hoạch cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Không biết bố trí bên trong Đại Nhật Viêm tinh đã chuẩn bị trong bao lâu.

Long Khâu Đạo nhìn về phía Tiêu Thiên, đối phương còn đang nghịch ấn Trấn Thủ và tâm thế giới kia kìa.

Trong miệng hắn còn đang lẩm bẩm không biết có thể mượn hai thứ này để di dời cả Thần giới Vạn Vật.

“Tiêu đại nhân lại cứu được tính mạng rất nhiều người, mười tỷ sinh linh không phải là một con số nhỏ.” Long Khâu Đạo bỗng nhiên lên tiếng.

Đế Tân Lộ ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, nếu như Tiêu đại nhân sinh sớm hơn chín ngàn vạn năm, có lẽ Thần quốc Vạn Vật sẽ không bị tiêu diệt, trận đại chiến năm xưa sẽ không thua thảm như vậy.”

“Thảm đến nỗi tiếp viện gấp rút của bọn ta đến nơi thì đã kinh biến rồi.”

Long Khâu Đạo nhún vai: “Có lẽ vậy.”

Nhưng một lúc sau, ông bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó và nhìn về phía Đế Tân Lộ: “Ngươi lại nhớ ra chuyện gì à?”

“Ừm!” Đế Tân Lộ gật đầu, nhìn lại Long Khâu Đạo: “Sau khi Tiêu đại nhân lấy tâm thế giới ra, trí nhớ ta bắt đầu khôi phục rồi.”

Không chỉ có Đế Tân Lộ mà đám người Đế Phúc Vân ở bên cạnh và những binh sĩ dưới trướng hắn, ánh mắt của bọn họ cũng trấn tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc trước, trong mắt đám người Long Khâu Đạo.

Ánh mắt của Đế Phúc Vân bọn họ vẫn còn chút mông lung, như thể có một lớp sương mù che phủ đôi mắt bọn họ.

Bây giờ, bọn họ dường như đã khôi phục bình thường, khiến người khác có cảm giác bọn họ càng trở nên hoàn thiện hơn.

“Nơi đây không tiện nói chuyện lâu.” Lúc này, Đế Vũ nhắc nhở và nhìn về phía Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, chi bằng quay về phủ đệ của tiểu nhân rồi tiếp tục tán gẫu.”

Tiêu Thiên gật đầu, quả thật ở đây không được thoải mái.

Quả thật, trà ở phủ đệ của Đế Vũ có mùi vị khá thơm ngon.

Trường lực bùng phát từ trên người hắn, lần nữa bao phủ toàn thân mọi người, với tốc độ như tia chớp rất nhanh bọn họ đã trở lại Trường Thanh giới.

Sau khi quay lại phòng khách lúc đầu, bọn họ có thể thấy trà mà Đế Vũ vừa pha vẫn còn đang bốc hơi nóng và chưa nguội.

Nhất thời, mọi người đều có phần hoảng hốt.

Chỉ bằng thời gian trà còn chưa kịp nguội, cả Thần giới Vạn Vật đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

thần tộc Vạn Vật và tộc Giác Thần sinh sống tại đây có lẽ đều không biết rằng mình vừa trải qua nguy cơ sinh tử tồn vong trong vô hình.

Tiêu Thiên trở lại chỗ ngồi ban đầu của mình và đón lấy tách trà còn chưa nguội từ trong tay Đế Vũ.

Ánh mắt hắn nhìn sang Đế Tân Lộ ở bên cạnh: “Lúc nãy ngươi nói trí nhớ của mình đã hồi phục, thế đã nhớ ra chuyện gì rồi?”

“Mọi chuyện, ta đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi.” Bên cạnh, Đế Tân Lộ nghiêm túc trả lời Tiêu Thiên một lần nữa.

Tiêu Thiên khẽ gật đầu, tò mò nhìn về phía đối phương: “Nếu ngươi đã nhớ lại rồi, vậy ngươi nói xem, năm đó ngươi dẫn đại quân xuất chinh, rốt cuộc là đã đánh nhau với kẻ nào?”

“Kết quả tộc các ngươi vẫn chưa sụp đổ, chẳng lẽ là một mạch khác trong tộc Cổ Thần ra tay với các ngươi?”

Tiêu Thiên rất tò mò về những chuyện xảy ra trong thời đại trước, cảm giác giống như đang nghe kể chuyện xưa vậy.

Nhất là khi hắn được nghe người đã ngủ say cho đến bây giờ kể lại chuyện từ thời đại đó.

“Khởi bẩm Tiêu đại nhân, mục tiêu năm đó bọn ta xuất chinh là chiến trường hư không.” Đế Tân Lộ bắt đầu thuật lại nhiệm vụ xuất chinh của bọn trước khi chìm vào giấc ngủ say: “Kẻ địch chính là đại quân chủ lực của bên phía Tàng Vũ.”

“Ở thời đại bọn ta, rất nhiều chủng tộc đều đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối phó với sự uy hiếp đến từ Tàng Vũ.”

“Tộc Cổ Thần đứng mũi chịu sào, căn cứ theo năng lực không đồng đều của các mạch sẽ chia ra các nhiệm vụ khác nhau.”

Bình Luận (0)
Comment