“Gần đây, có rất nhiều trận pháp sư từ các thế giới giới vực phụ cận tới quan sát, thậm chí có người còn trả khoản phí đắt đỏ để tìm bọn họ bái sư nữa kìa.”
Nghe xong, Trương Bằng Vân sửng sốt một chút rồi hỏi tiếp: “thần tộc Vạn Vật, cái tên này của tộc bọn họ nghe thật kêu.”
“Bọn họ là tộc vừa mới gia nhập vào Liên minh Nữ Đế bọn ta cách đây không lâu nhưng người ta được xưng là siêu chủng tộc đó nghe, tên tộc uy phong là điều rất bình thường.” Cụ ông xua tay rồi bước ra xa: “Thôi, ông già này còn phải về nấu cơm, ngươi ở lại xem một mình đi.”
Nói xong, cụ ông rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Bằng Vân.
Chỉ là cụ ông lăng không rất có trình tự chứ không hề đi bay lung tung.
Lúc này, Trương Bằng Vân đột nhiên nhận ra rằng, thật ra bầu trời phía trên hoàng thành đang dùng trận pháp để vạch đường đi.
Khi lăng không cần phải đi theo con đường đã được phân chia rõ ràng này, chứ không thể lủi lung tung.
“Không ngờ ông lão này lại là Thánh cảnh thập giai, trông khí chất và trang phục của ông không khác gì người dân bình thường, sao lại…” Trương Bằng Vân vô cùng sửng sốt, lúc này ông mới nhìn sang hai bên.
Vừa nhìn liền bị cảnh tượng hai bên dọa sợ.
Ông nhìn một đám con nít đang cùng nhau cười đùa ầm ĩ, từ trên trời đáp xuống, khí chất của mỗi đứa trẻ đều là Phá Không cảnh ngũ giai.
Khí huyết tràn đầy, khí lực không tầm thường.
Có thể thấy được người thành niên đi lại trong thành, đa phần đều là Siêu Thoát cảnh bát giai và Nhập Thánh cảnh cửu giai.
Ngoài ra, ở đây còn có thể thường xuyên nhìn thấy người đạt Thánh cảnh thập giai.
Từ hành vi của bọn họ, rõ ràng đều là dân chúng bình thường, cũng không phải người tu hành gì cả.
“Trong hoàng thành Đại Viêm này, bách tính bình thường chỉ dựa vào linh khí đất trời mà có được cảnh giới như thế ư?” Trương Bằng Vân toát mồ hôi lạnh.
Thật khác thường, điều này không hợp lẽ thường chút nào!
Cho dù là bách tính tầm thường ở ranh giới chịu sự quản hạt của tổng bộ Liên minh bách tộc, cảnh giới bình quân cũng chỉ từ Tụ Khí cảnh nhị giai đến Kết Đan cảnh tam giai.
Thanh niên trai tráng có thể có Niết Bàn cảnh tứ giai đã là không tệ rồi.
Chỉ có một vài chủng tộc bẩm sinh cường đại trong chư thiên vạn giới mới có thể đạt đến Thánh cảnh thập giai.
Nhưng đa số Nhân tộc bình thường ở đây đều không phải là chủng tộc cường đại hiếm thấy.
Trương Bằng Vân nhìn mình rồi lại liếc nhìn xung quanh.
Năm ông còn trẻ, không biết đã nếm trải bao nhiêu cay đắng, khó khăn lắm mới đạt được Thánh cảnh thập giai, sau đó gặp được cơ duyên, phất lên như diều gặp gió.
Thế mà ở Đế vực Liên minh Nữ Đế này, chỉ một ông lão nhàn hạ trong hoàng thành Đại Viêm, nằm không cũng đạt được Thánh cảnh thập giai ư?
Đều là con người, sao chênh lệch lại lớn đến như vậy!!!
Ngoài ra, điều càng khiến Trương Bằng Vân kinh ngạc chính là những lời vừa rồi cụ ông đã nói.
“Siêu chủng tộc…” Ông xoay người lại nhìn về phía thần tộc Vạn Vật đang cải tiến trận pháp, nội tâm như thể có sóng to gió lớn đang cuồn cuộn nổi lên.
Trong toàn bộ chư thiên vạn giới này, chỉ có một vài siêu chủng tộc tồn tại.
Những chủng tộc này có nhân khẩu thưa thớt nên vô cùng hiếm thấy.
Bất kỳ tộc nhân nào của siêu chủng tộc xuất hiện đều là nhân tài được thế lực các phương tranh đoạt kịch liệt.
Lúc trước ở giới quan, khi nhìn thấy chủng tộc xa lạ là thần tộc Vạn Vật này, ông lầm tưởng bọn họ là chủng tộc mới, một sự tồn tại tiến hóa mới nào đó.
Nhưng kết quả chân tướng lại vượt ngoài sự tưởng tượng của ông, bọn họ lại là siêu chủng tộc?
Chủng tộc khiến chư thiên vạn giới phải tranh giành hóa ra lại nhiều tộc nhân đến như vậy.
Hơn nữa, công việc mà những siêu chủng tộc đang làm ở trong hoàng thành này là tiến hành cải tiến và gia cố trận pháp cho kiến trúc bình thường.
Nếu truyền ra ngoài, ai sẽ tin nổi chứ.
Trương Bằng Vân loạng choạng lùi lại hai bước, lần nữa quay trở lại đường phố của hoàng thành, vừa đi vừa nuốt nước miếng.
Nhất thời, ông có chút hoảng hốt.
Ông tiếp tục đi lại trong hoàng thành, nhìn cảnh sắc xung quanh và nhìn dân chúng trong hoàng thành.
Trong phút chốc, ông thậm chí hoài nghi liệu bản thân có thật sự đang bước đi trong thế lực hoàng thành chứ không phải giữa dân thường.
Trương Bằng Vân có ảo giác rằng mình đang đi trong thánh địa của một tông tộc lớn, những người đang đi tới đi lui xung quanh không phải là dân chúng mà là các đệ tử và môn nhân của thánh địa.
Mỗi người dân ở đây đều có thể phách mạnh mẽ, nụ cười luôn nở trên môi, bước đi như bay.
Các kiến trúc xung quanh đều phát ra ánh sáng nhấp nháy của trận pháp tinh vi, linh khí thiên địa dập dờn cực kỳ nồng đậm.
Trong khi linh khí dập dờn, một luồng khí mù mịt bốc lên với đủ màu sắc sặc sỡ, trông vô cùng đẹp mắt.
Chúng hòa hợp với cảnh đẹp xung quanh, người lăng không qua lại giữa không trung.