Phi thuyền tuần tra, vệ sĩ tuần thú mặc giáp và các kỳ trân dị thú đang được con người điều khiển.
Nhiều chủng tộc khác nhau đang đàm luận và thương nghị với nhau.
Những người đến từ các thế giới giới vực khác nhau đều mang theo sản phẩm riêng của từng thế giới đến đây rao bán.
Cũng có người đến đây để tìm tòi học hỏi và tu hành, bọn họ đi với bạn bè của mình, thảo luận về tư cách gia nhập hội Mềm khi nào mới có thể thông qua xét duyệt.
Trong lúc hoang mang, Trương Bằng Vân cảm giác như bản thân đang ở chốn tiên cảnh nhân gian.
Tay ông đang không ngừng rung rẩy.
Cho dù sơn vực Huyền Phú có ẩn giấu di tích chân trời, cũng không thể đạt được trình độ này đúng không?
Trương Bằng Vân cứ đi mãi đi mãi, đột nhiên dừng bước.
Ông nhìn thấy một nhóm người mặc áo choàng xanh trắng, đang đổ mồ hôi và bận rộn trên một con đường lớn.
Những người này đang quét dọn đường phố, thanh tẩy kiến trúc, đồng thời còn giúp giải quyết phiền toái cho những người qua đường.
Hơn nữa, những nơi cần tu sửa cũng do chính họ đích thân thực hiện.
Bọn họ làm việc luôn rất nghiêm túc.
Thậm chí, có người còn nằm bò trên mặt đất để lau đường phố thật cẩn thận, như thể muốn lau nền gạch này cho đến khi chúng tỏa sáng.
Trên áo bào của nhóm người này có in dòng chữ ở mặt phía sau.
“Cải tạo thật tốt, trở lại làm người.”
Mặt phía trước thì viết…
“Dùng sức lao động trả giá cho tội lỗi, để mồ hôi gột rửa sạch tâm hồn.”
Trương Bằng Vân phát hiện ra điều càng kỳ quái hơn nữa là nhóm người này rõ ràng là Võ Linh quân pháo hôi của bên phía Tàng Vũ trong chiến trường hư không, bọn họ là những người thuộc tam huyết nhất mạch hung hãn, dũng cảm và coi trọng vinh quang chiến sĩ nhất.
Tộc Huyết Văn, tộc Huyết Oán và tộc Huyết Dũng.
Nhưng trên nhóm người này không có xiềng xích, lại cam tâm tình nguyện làm việc ở đó, vẻ mặt thành kính, miệng cứ lẩm bẩm.
Ông còn tận mắt chứng kiến một người tộc Huyết Văn cao to hùng dũng đang dỗ dành một đứa trẻ một cách cẩn thận, còn giúp cậu bé tìm người thân thất lạc.
Người nào người nấy đều lẩm bẩm: chí thiện chí nhân.
Thấy vậy, Trương Bằng Vân muốn tê cả da đầu, cả người lạnh như băng.
Ngày trước, bọn họ cũng không phải chưa từng bắt được người của Võ Linh quân hay những kẻ của tam huyết nhất mạch.
Kẻ nào kẻ nấy đều cứng đầu, thà chết cũng không chịu khuất phục.
Nhưng bây giờ đám điên loạn vì chiến tranh này lại ngoan ngoãn như những đứa trẻ, ở đó làm chuyện tốt, làm người tốt.
Bọn họ lại còn không ngừng hô khẩu hiệu sám hối tội nghiệt?
“Không đúng, có gì đó không đúng lắm ở Đế vực này.” Trương Bằng Vân lau mồ hôi, sắc mặt hơi trắng bệch.
Cho dù ông quỷ kế đa đoan và cực kỳ xảo trá.
Giả bộ lừa gạt người khác nhiều năm như vậy, thậm chí át chủ bài của ông cũng phải bố trí ba tầng mê hoặc người khác.
Nhưng ông cũng không chịu nổi sự công kích trước mắt này.
“Vị lữ khách này, ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu à?” Bỗng nhiên, một tiếng nói ân cần hỏi thăm vang lên trước mặt ông.
Trương Bằng Vân ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào một gã tộc Huyết Văn đã bước tới trước mặt ông.
Trên tay còn cầm một tách trà.
“Trà này được trồng ở phân nhánh thứ tám của trang trại chăn nuôi Thanh Viêm bọn ta, có mùi thơm ngát, bồi bổ tinh thần, nhìn ngài đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng, e rằng là do quá nóng.”
“Linh khí Đế vực nồng nặc khiến những lữ khách từ bên ngoài tới như các ngươi thường xuyên xảy ra tình trạng như thế này.”
Vừa nói, tộc Huyết Văn vừa đưa tách trà trong tay tới trước mặt Trương Bằng Vân.
Nhìn giọng điệu dịu dàng của tộc Huyết Văn đang đứng trước mặt, Trương Bằng Vân hơi không thích ứng kịp, ông đưa tay ra đón lấy tách trà và một hơi uống cạn.
Uống xong, quả nhiên đúng như lời đối phương nói, trong trà có ẩn chứa linh khí khiến cơ thể rất thư thái.
“Trà ngon!” Trương Bằng Vân không khỏi tán thưởng.
“Ngài dễ chịu là được.” Tộc Huyết Văn lấy lại tách trà, mỉm cười lên tiếng.
Nhìn tộc Huyết Văn trước mặt như thể đã đổi tính đổi nết, Trương Bằng Vân không khỏi dò xét: “Áo bào trên người các hạ là sao thế, các ngươi đang làm gì ở đây vậy.”
“Tộc bọn ta có tội nghiệt lớn, khó có thể bù đắp được, nếu chết đi thì quá dễ dàng, cảm thấy hổ thẹn với đất trời.” Thái độ của Tộc Huyết Văn thành kính, lắc đầu và nói tiếp: “Chỉ có dùng thân thể tội lỗi này làm chút việc thiện để tích đức cho tộc bọn ta.”
Nói xong, tộc Huyết Văn lần nữa hành lễ và quay trở lại đội ngũ của tộc nhân mình, tiếp tục làm việc còn dang dở.
Trương Bằng Vân đứng yên tại chỗ trân trối nhìn theo, chấn động mạnh.
Đế vực này có vấn đề lớn!
Thật quỷ dị, quá mức đáng sợ.
Đó có còn là tộc Huyết Văn không vậy?
Hắn bị thay não rồi ư!
Một lát sau.
Trương Bằng Vân ngồi trong tửu lâu, sau khi gọi rượu và thức ăn, ông ngồi bên cạnh nghe ngóng cuộc nói chuyện xung quanh.