Nơi đây quả thật là địa điểm thu thập tình báo hoàn hảo nhất.
Chỉ là khi nhìn vào chiếc bàn trước mặt, Trương Bằng Vân vẫn cảm thấy bất an.
Sau khi đi vào Đế vực, những gì ông nghe và thấy được ở đây vượt quá mức tưởng tượng của ông.
Không lúc nào là chúng không tác động vào tâm trí ông.
“Nói ra thật kỳ lạ, tin tức của bên chư thiên vạn giới chúng ta, thật sự không thể truyền ra được.” Bỗng nhiên, có một thương nhân ngoại giới lên tiếng thảo luận cùng đồng bạn.
“Đúng vậy, trận pháp truyền tin cũng bị cắt đứt, đường thuyền hư không cũng bị xáo trộn rồi, nghe nói có thương đội muốn rời khỏi đây nhưng lại quay tròn tại chỗ!”
“Có vị trận pháp đại sư phán đoán rằng nếu ngươi không đạt Đạo Giới cảnh nhị thập tam giai thì không cách nào đột phá được vòng luẩn quẩn này.”
“Việc phong tỏa này đúng là rất kỳ lạ, trước đây ta thật sự không phát hiện ra, nghe nói Đế vực đã có người ra ngoài thăm dò thực hư rồi.”
“Ổ, cường giả Đế vực nhiều như mây, ai ra tay vậy?”
“Còn ai trồng khoai đất này, đương nhiên là cái vị gấp gáp nhất rồi.”
“Ha ha ha, ngươi đang nói đến lão tiền bối Đại Viêm đế trong tứ đế dưới trướng Nhân hoàng đó ư?”
“Nói đến vị lão tiền bối này rất coi trọng danh tiếng, hiện tại vừa mới xuất thế lần nữa mà danh tiếng lại không truyền đi được nên nóng lòng đó mà.”
“Chứ còn gì nữa, nghe nói lão tiền bối còn đích thân đến giới quan để hiện thân, chỉ vì muốn lan truyền chuyện bản thân hiện thế ra khắp thiên hạ.”
“Nếu không phải ông lão nhà người ta trêu ghẹo mãi như vậy thì không có tình báo thương nhân muốn rời khỏi đây đâu.”
“Đúng vậy, Đế vực là mô nơi tốt vậy, nếu lan truyền rộng rãi thì cạnh tranh sẽ rất lớn, đâu cần nói xa xôi chỉ mỗi chuyện danh ngạch hội Mềm thôi, những người ngoại giới như chúng ta muốn gia nhập đúng là khó càng thêm khó!”
Trương Bằng Vân gần như ngừng hô hấp, đồng tử co lại.
Đại Viêm đế!!!
Thời đại này, quần anh hội tụ.
Trong số đó, ba người xuất sắc nhất trong Nhân tộc là Nhân hoàng, Nhân đế, Nhân tôn.
Và Nhân hoàng Tử Cực Vô Địch.
Người giống như tên, ngay cả Nhân đế và Nhân tôn cũng phải tạm lánh khi phải đối mặt với ông.
Hoàng đình Nhân tộc còn được coi là Nhân tộc chính thống.
Tứ đại đế dưới trướng lại càng vang danh khắp chư thiên vạn giới.
Theo ghi chép, năm xưa Đại Viêm đế từng trải qua đại kiếp, trong trận chém giết với Tàng Vũ đã trả một cái giá rất lớn.
Sau khi hiến tế bản thân, sống chết không rõ.
Nhưng có nhiều suy đoán cho rằng Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh đã chết rồi.
Hôm nay, Trương Bằng Vân lại nghe được tin tức của Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh ở nơi đây.
Có người giả mạo ư?
Hay là tung tin giả?
Nếu như sớm hơn một chút, có lẽ Trương Bằng Vân đã cho là như thế.
Nhưng sau khi hành động trên Đế vực này một thời gian ngắn, trải qua nhiều chuyện, nghe thấy và nhìn thấy nhiều điều.
Ông đột nhiên cảm giác cho dù Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh đang ở nơi này, hình như cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ cả.
“Đám thương nhân các ngươi chỉ biết rảnh rỗi tám chuyện của lão phu, giỏi thì truyền tin tức này ra ngoài đi chứ!” Bỗng nhiên, một tiếng oán trách vang lên trong tửu lâu này.
Thương nhân xung quanh lao nhao đứng bật dậy và hành lễ về hướng phát ra âm thanh.
“Tiền bối, ngài cứ đùa, chẳng phải bọn ta đã nói rồi sao, hiện tại nơi này xảy ra chuyện quỷ dị nên không ra ngoài được mà.”
“Không phải ngài đi thăm dò tình hình rồi sao, chẳng lẽ không có kết quả gì à?”
“Đúng vậy, ngài là Đại Viêm đế cơ mà.”
Sắc mặt người nào người nấy trong tửu lâu đều tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Bọn họ dùng ánh mắt tràn đầy tôn kính nhưng cũng không quá e ngại nhìn đối phương.
Sau những ngày tiếp xúc thận trọng, bọn họ bắt đầu nhận ra vị Đại Viêm đế trong truyền thuyết này, căn bản không hề kiêu ngạo mà ông còn rất thích hòa mình cùng bọn họ.
Hơn nữa, ông còn nghe được một vài tin tức bên ngoài từ trong miệng những thương nhân ngoại giới này.
Rốt cuộc là Đại Viêm đế đã hiến tế bản thân và chín mươi chín người con cùng nhảy vào lò luyện chiến tranh.
Làm sao một người làm ra hành động kinh hãi thế tục tự hy sinh bản thân như Đại Viêm đế lại có thể là hạng người ỷ vào thanh thế, diễu võ dương oai chứ?
Theo lời Lưu Mẫn Sinh nói, danh tiếng Đại Viêm đế của ông đã có khi còn dưới trướng của Nhân hoàng trong lúc hoàng đình Nhân tộc còn tồn tại.
Bây giờ, thời gian đã trôi qua, danh tiếng này không là gì cả.
Ông của hiện tại chỉ đơn giản là một ông lão trong Liên minh Nữ Đế mà thôi.
“Tra cái rắm, chúng chạy hết trơn rồi còn đâu!” Lưu Mẫn Sinh bĩu môi, tùy tiện ngồi xuống một cái bàn: “Hình như chúng nghe phong phanh gì đó nên chuồn trước hết rồi.”
“Lần này, các ngươi phải lan truyền tin tức về lão phu ra ngoài đó, nghe chưa.”
Nói xong, Lưu Mẫn Sinh cũng không khách khí, trực tiếp cầm ly rượu trên bàn uống cạn.