Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 778 - Chương 778. Khung Giờ Vàng Tám Giờ

Chương 778. Khung giờ vàng tám giờ Chương 778. Khung giờ vàng tám giờ

Sau khi triệu hồi trận pháp thì lập tức thiêu đốt linh thạch, ngựa không ngừng cương nhanh chóng chạy tới.

Hơn nữa, bản thân bọn họ để lại đường lui ở trong cung điện Thanh Thiên.

Hơi lợi dụng trận pháp tìm kiếm một chút là có thể xác định được vị trí của ông.

Cung điện Thanh Thiên bị dắt, sắc mặt Trương Bằng Vân xanh mét.

Ông cũng không muốn đi theo đâm đầu vào chỗ chết một cách lãng xẹt!

Bản thân đã nói rõ ràng rành mạch, cả nhà nhạc phụ còn muốn đi cho không.

Ông còn ở lại nơi này làm gì.

Trương Bằng Vân rời khỏi đầu mối then chốt trận pháp, ông muốn rời khỏi cung điện Thanh Thiên, lợi dụng thuyền hư không rời đi.

Khẳng định là Đế vực Liên minh Nữ Đế có bí mật lớn, gặp gỡ lớn.

Nhưng tuyệt đối không phải sức lực một mình ông có thể mưu cầu.

Phải tìm người hợp tác, bàn bạc kỹ hơn mới phải.

Ngay lúc Trương Bằng Vân chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy phương hướng cửa đại điện có bóng người xuất hiện, đi về phía ông.

Ông nhìn kỹ, không phải thê tử nhạc phụ nhạc mẫu còn có con trai của bọn họ thì còn có thể là ai.

“Trương Bằng Vân, ngươi muốn đi đâu!” Nhìn dáng vẻ này của Trương Bằng Vân, Tử Trận Sơn lập tức phản ứng lại, đối phương muốn trốn.

Có tật giật mình?

Hay là sau khi chuyện bại lộ muốn tìm người qua, chờ cả nhà bọn họ bị đánh sống đánh chết, bản thân lại ngồi làm ngư ông đắc lợi?

Nghĩ đến đây, Tử Trận Sơn không nhịn được một cơn lửa giận bốc lên từ trong lòng.

“Không ngờ tên đồ đệ lang tâm cẩu phế nhà ngươi, tâm tư lại sâu như vậy.”

Nghe một câu không đầu không đuôi này của cha vợ, Trương Bằng Vân sửng sốt một chút.

Nhưng lúc này, ông đã không muốn lãng phí võ mồm với bọn họ nữa, chỉ là trừng con trai một cái.

Suy cho cùng Trương Phùng là Trương Bằng Vân nuôi lớn, cũng biết uy nghiêm của phụ thân.

Hắn cũng thành thật, trở lại bên cạnh phụ thân mình, nghiêng đầu nhìn lại.

Phát hiện biểu cảm của phụ thân mình cực kỳ nghiêm túc, trong ánh mắt ngược lại có một tia vội vàng.

“Nhiều năm như vậy, ngươi biết làm việc tác phong của ta rồi đó.” Trương Bằng Vân lần nữa mở miệng, nhìn chằm chằm thê tử Tử Như Ảnh: “Là vợ chồng, ta hỏi nàng một câu cuối cùng, đi theo ta hay là muốn ở lại.”

Tử Như Ảnh giật mình, cẩn thận nhìn biểu cảm của trượng phu.

“Cuối cùng ta muốn nói một câu, nếu ta thật sự muốn độc chiếm tài phú nơi này, ta cần gì đến mức phải thông báo cho các ngươi.” Trương Bằng Vân lại mở miệng nói với nhạc phụ nhạc mẫu còn có tâm phúc đi theo bên cạnh ông.

Tử Trận Sơn nhíu mày, tựa hồ ông cũng nghĩ tới vấn đề trong đó, bắt đầu cân nhắc.

Thái Dĩnh Ngộ bên cạnh cũng giật mình: “Có thể để ngươi sửa miệng lần nữa, dùng lời nói dối sứt sẹo này gạt bọn ta, muốn lừa bọn ta rời đi.”

“Chỉ sợ tài phú nơi này đã kinh người đến khiến ngươi bị lạc, mất đi tâm trí!”

Tử Trận Sơn nghe thấy lời nói của thê tử, cũng tỉnh ngộ lại.

Đúng vậy, chỉ sợ tài phú của nơi này đã không phải là di tích cấp thiên có thể hình dung.

Thậm chí trong nội tâm bọn họ bắt đầu chờ mong, rốt cuộc phát hiện tài phú như thế nào khiến Trương Bằng Vân trước mặt làm ra quyết định như thế này.

Đối mặt với lời nói của nhạc phụ nhạc mẫu, khóe miệng Trương Bằng Vân run rẩy không còn lời nào để nói.

Ngu chết đi được!!!

Đều thời điểm này rồi còn cho rằng mình đang lừa gạt bọn họ, đang ăn nói bậy bạ sao?

Tại sao những người này không muốn động não.

Tử Như Ảnh nhìn trượng phu lại nhìn con trai của mình, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi, trước hết ta rời đi với chàng, xem thử rốt cuộc chàng muốn làm cái gì.”

Dù sao cũng là vợ chồng, sau khi Tử Như Ảnh nói xong thì đi về phía Trương Bằng Vân.

Lời này của nàng không chỉ quyết định rời đi cùng trượng phu, thuận tiện nói cho phụ thân của mình biết ông có thể đi theo bên cạnh trượng phu, theo dõi đối phương.

Nhất cử lưỡng tiện.

Vốn dựa theo tình huống này, mọi thứ đều không có vấn đề gì.

Nhưng mà vào lúc này, Thái Dĩnh Ngộ lại mở miệng: “Không được, không thể đi, ai biết hắn muốn giở trò gì hay không, vẫn nên đi cùng bọn ta tốt hơn.”

“Dù sao cũng là con rể của chúng ta, nếu thật sự có tài phú, đến lúc đó để hắn ra sức sau đó chúng ta có thể cùng hưởng.”

Lời nói này của Thái Dĩnh Ngộ rất có trình độ, hình như không phải đang kiêng kị Trương Bằng Vân.

Mà là đối phương lừa gạt mình nhưng mình vẫn xem đối phương là người một nhà.

Còn có thể kêu hắn cùng hưởng tài phú.

Điều kiện tiên quyết là ra sức.

Tử Trận Sơn gật đầu rồi nhìn Trương Bằng Vân: “Đúng vậy, nơi này là ngươi phát hiện, mấy ngày nay thám thính tình báo nói không chừng đã sớm quen cửa quen nẻo rồi.”

“Giống như nương của ngươi nói, nếu ngươi có thể nhận ra sai lầm, làm việc chăm chỉ, chúng ta vẫn là người một nhà.”

“Thu hồi suy nghĩ của ngươi, đừng chọc người ta cười nữa.”

Trương Bằng Vân nghe đến gân xanh trên trán nổi lên, cả người hơi phát run: “Việc này ta không muốn nói thêm, các ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết ta không theo hầu.”

Bình Luận (0)
Comment