Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 779 - Chương 779. Khung Giờ Vàng Tám Giờ (2)

Chương 779. Khung giờ vàng tám giờ (2) Chương 779. Khung giờ vàng tám giờ (2)

“Đi!”

Nói xong, Trương Bằng Vân ra hiệu cho con trai Trương Phùng đuổi theo, lại nhìn thê tử muốn đi ra ngoài cung điện Thanh Thiên.

Nhưng nháy mắt khi Trương Bằng Vân có động tác, Tử Trận Sơn cũng lập tức bộc phát ra linh khí trong cơ thể, ngăn cản đường đi.

Không chỉ như thế, tâm phúc bên bên cạnh ông cũng bắt đầu khởi động linh khí, khí tức phát ra ngăn cản trước mặt ông.

Đây là muốn tự mình ra tay.

“Ta chỉ là muốn rời khỏi mà thôi!” Trương Bằng Vân hít sâu, lần nữa mở miệng.

Ầm ầm!

Tử Trận Sơn lại bùng nổ khí cơ trong cơ thể, cả cung điện Thanh Thiên đều hơi chớp lên.

Thuấn Không cảnh nhị thập ngũ giai!

Trương Bằng Vân nhíu mày, người cha vợ này của ông vô thanh vô tức vậy mà tu hành tới mức độ này rồi?

Cho dù nhìn từ khí cơ, dường như chiến lực không đạt tới bình định cấp đế, xem như thực lực Thuấn Không cảnh tầm thường.

Cho dù như thế, vẫn là thực lực bất phàm.

“Trương Bằng Vân, nói ngươi không thể đi, ngươi thật sự cho rằng cánh của mình cứng lắm sao?” Giọng nói của Tử Trận Sơn trầm thấp.

Tử Như Ảnh bên cạnh có chút bất ngờ nhìn phụ thân của mình, bà không ngờ cảnh giới của Tử Trận Sơn lại đột phá.

Bà cũng không biết.

Tuy rằng trượng phu có thêm danh hiệu bình định, nhưng chung quy là Nhập Hư cảnh nhị thập tứ giai.

Cộng thêm tâm phúc dưới trướng phụ thân tề tụ ở đây, sử dụng thuật hợp kích, muốn bắt trượng phu là chuyện thoải mái.

Cảm xúc của bà có chút phiền muộn, làm sao đang yên đang lành trong nhà mình lại cãi nhau.

Không khí giương cung bạt kiếm.

Mà đỉnh của cung điện Thanh Thiên, trên xà cung điện rắc rối phức tạp, vài bóng dáng ngồi thành hàng.

Sức mạnh vô hình bao phủ bốn phía bọn họ, không ai có thể phát hiện.

“Cừ thật, con rể và cha vợ bắt cặp chém giết, trận này thật bất ngờ, không kém gì khung giờ vàng tám giờ.”

“Khung giờ vàng tám giờ là cái gì? Mặc kệ ba cái chuyện này, đây cũng không phải là chuyện tốt, ngươi đừng học.”

“Đúng vậy, hai người chúng ta không đánh lại ngươi.”

“Mấy nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta cũng không phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện.”

“Cũng không biết trận chém giết này, ai thắng ai thua?”

“Khẳng định là cha vợ rồi, người đông thế mạnh mà.”

“Haiz, thật đáng tiếc, đời sau của Nhân Hoàng thật sự là thế hệ này không bằng thế hệ kia, đây đều là mấy thứ xấu xí, ghê tởm.”

Ngay lúc mấy vị hảo hán trên xà nói liên miên, chém giết phía dưới đã bắt đầu.

Tất cả mọi người vừa ăn vừa uống, tập trung tinh thần cúi đầu xem kịch.

Đám người ngồi trên cung điện Thanh Thiên không phải là Tiêu Thiên bọn họ còn có thể là ai.

Cung điện Thanh Thiên nguy nga khổng lồ, phía trên là xà ngang vững chắc, nơi khắc trận pháp.

Đám người Tiêu Thiên chuyển bàn đến chỗ đó, trên bàn có rượu có trái cây và mấy món ăn vặt.

Vừa xem kịch hay vừa ăn uống, rất thích thú.

Trong đám người xem kịch, Tiêu Thiên là người vui vẻ nhất.

Trước đây Long Khâu Bạch Thanh đẩy lùi Trương Bằng Vân, Tiêu Thiên biết nguyên nhân hậu quả của sự việc, cảm thấy đối phương không có lòng tốt.

Cho rằng người này lấy lùi làm tiến, chỉ sợ đang âm thầm mưu đồ âm mưu quỷ kế gì đó.

Đế vực Liên minh Nữ Đế nhất định phải phòng bị nghiêm ngặt, gia tăng đi tuần, tránh cho người này thầm điều tra, thám thính tình báo, tiết lộ cơ mật.

Lúc đó mọi người cảm thấy Tiêu Thiên là chuyện bé xé ra to, trong đó Long Khâu Định Cương cho rằng chuyện này là điều không thể.

"Cho nên nói, biết người biết mặt không biết lòng." Tiêu Thiên lẩm bẩm, tấm tắc về phía Long Khâu Định Cương đi theo đến.

Khuôn mặt già của Long Khâu Định Cương cũng đỏ lên, nhớ đến lời thề son sắt trước đây của mình, không khỏi lắc đầu: "Ai có thể ngờ, thân là trưởng lão của hội trưởng lão liên minh bách tộc, thường ngày kiêu ngạo, lại mất mặt như vậy."

"Có lúc ngồi ở vị trí cao không xem là gì, có thể địa vị càng cao thì càng không biết xấu hổ." Lạc Thao Thiên bên cạnh nói xong thì nhìn về phía Tử Đế Tôn.

Tử Đế Tôn đang uống rượu, ánh mắt nhìn về Lạc Thao Thiên, không khỏi có chút gấp gáp: "Nói thì nói, còn nhìn ta làm gì?"

"Không phải là lúc tỷ thí, ỷ lại hai trận à, điều này cũng không thể trách ta được, ai bảo thuật sơn hà xã tắc của đại ca phối hợp với bản lĩnh của Tiêu Thiên, không công bằng rồi."

Lạc Thao Thiên bĩu môi, gương mặt hèn mọn, chọc Tử Đế Tôn không phục, hai người họ tranh luận.

Long Khâu Đạo ở bên cạnh cảm thấy hơi ồn ào nên xê dịch vị trí, tới gần Chung Dương Minh.

Hai người họ vừa nhìn phía dưới vừa thảo luận lát nữa ra tay, ai thắng ai thua.

Trái lại, Tuyết Phú Quý đi theo xem kịch hay bắt đầu an ủi Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh có tâm trạng không tốt: "Lão tổ tiên, đừng để ý những thứ này, Nhân Hoàng có đời sau, gia tộc lớn, hậu duệ nhiều, hạng không đứng đắn gì mà chẳng có."

"Huống hồ những hậu nhân này, huyết mạch rất mỏng, tám cây tre đều đánh không đến, cần gì phải để ý chứ."

Bình Luận (0)
Comment