“Hắn đang tính kế ta!”
Lưu Mẫn Sinh vừa dứt lời, khí cơ toàn thân Tử Đông Lai ở phía đối diện bắt đầu không ngừng bành trướng.
Bùm!
Trời đất chấn động, khí tức cảnh giới của hắn lần nữa tăng lên một bực lớn.
“Đỉnh phong Quy Nhất cảnh, thậm chí còn đang ở ranh giới đột phá, theo khí tức bộc phát, thân xác cũng vô cùng cường hoành, có lực lượng của hệ thống tu hành bên phía Tàng Vũ, hòa làm một thể.” Long Khâu Đạo nhìn thấy động tĩnh này thì bổ sung thêm.
Vừa nói, Long Khâu Đạo biết tình thế có chỗ biến hóa vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Có điều, Tiêu đại nhân ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vừa nghĩ đến đây, Long Khâu Đạo nhìn sang phía bên cạnh, phát hiện Tiêu Thiên đang cau mày, lẩm bẩm.
Ông cẩn thận lắng nghe Tiêu Thiên nói…
“Kỳ quái, không phải là mưu hại ta à, sao lại đi tính kế Lưu Mẫn Sinh chứ?”
“Có khi nào bọn họ nhầm lẫn rồi không, không có lý chút nào.”
“Chẳng lẽ hắn cố ý làm như thế để khiến ta buông lỏng cảnh giác, sau đó tìm cơ hội ra tay với ta?”
Long Khâu Đạo nghe Tiêu Thiên nói, khóe miệng hơi run rẩy.
Lòng hiếu thắng chết tiết này của Tiêu đại nhân, quá kỳ lạ rồi.
Hơn nữa rốt cuộc ngài đang suy nghĩ cái gì vậy!
Vì sao không ám toán ngài, mưu hại ngài, thì ngài còn thất vọng là cái quỷ gì chứ.
“Ngươi muốn ra tay? Cảnh giới bực này, ngươi có thể bắt được ta hay không!” Lưu Mẫn Sinh cau mày, tiếp tục nhìn chằm chằm Tử Đông Lai biến dị: “Rốt cuộc ngươi là ai, lại có thể cướp đoạt thân thể của người này trong nháy mắt?”
“Chẳng lẽ linh hồn của ngươi đã cư trú trong trong thức hải của người này từ trước rồi?”
Nghe câu hỏi của Lưu Mẫn Sinh, Tử Đông Lai chỉ mỉm cười, khí cơ trong cơ thể vẫn đang dâng trào.
Sau khi huyết khí dâng trào, khí cơ đỏ rực quanh quẩn toàn thân, cũng không vội vã ra tay.
Nhưng sức mạnh vẫn đang không ngừng tích lũy, giống như có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Đại Viêm đế, bây giờ ngươi chỉ là thân thể linh hồn, lại có thể sử phát huy ra được bao nhiêu chiến lực đây?” Giọng nói của Tử Đông Lai trầm thấp, có chút không giống với lúc trước.
Bên cạnh, Tử Trận Sơn nghe thấy giọng nói khàn khàn run rẩy, thì ông giật cả mình, liên tục lui bước.
Ông nhìn phụ thân giống như nhìn người xa lạ.
“Tình báo, là ngươi cố ý tiết lộ cho ta biết!” Lúc này, Trương Bằng Vân đột nhiên mở miệng, giống như là hiểu ra chuyện gì đó.
Lúc trước ông ở trong Đế vực Liên minh Nữ Đế, nghe người khác đàm luận tin tức Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh xuất thế, nhưng ông không thể gửi tin tức đi, giống như có thứ gì đó đang ngăn cản tin tức.
Đã như thế, tình báo của Đế vực Liên minh Nữ Đế mà ông có được đến từ đâu, lại được gửi ra ngoài như thế nào.
Tử Đông Lai nghiêng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn Trương Bằng Vân, nhếch miệng cười nói: “Ngươi tính toán quá nhiều rồi, thân là chuế tuế nhưng ngươi rất tham lam.”
“Tham lam muốn trèo lên cao, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, có nhiều tài nguyên hơn, có nhiều thứ hơn để chứng tỏ bản thân.”
“Khi ngươi biết sơn vực Huyền Phú bị chiếm cứ, có thay đổi lớn, có tài phú, có kỳ ngộ, có đủ loại khả năng kỳ diệu, nhất định sẽ đến đó tìm hiểu cho ra lẽ.”
“Dựa theo phong cách làm việc của ngươi, đương nhiên sẽ tấn công mạnh mẽ rồi lút rui trước, sau đó giả vờ khiêm tốn vào bên trong để thăm dò tình báo.”
“Với năng lực của Đại Viêm đế, sao có thể không phát hiện ra ngươi?”
“Đương nhiên ông ta sẽ âm thầm quan sát ngươi, điều tra ngươi, ha ha ha…”
Tử Đông Lai nói không ngừng, giống như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay ông.
Chiến lược hoàn hảo.
Trương Bằng Vân híp hai mắt, tay run nhè nhẹ, vậy mà những gì ông làm đều là bị người khác tính kế.
Vẻ mặt của Lưu Mẫn Sinh bên cạnh cũng rất khó coi thậm chí còn có chút tức giận.
Mấy ngày nay, trò cười ông gây ra ở Đế vực Liên minh Nữ Đế, vậy mà toàn bộ đều do tên khốn kiếp này gây ra.
Ông thề rằng, một khi thanh danh của mình truyền khắp thiên hạ, đi đến chư thiên vạn giới.
Đương nhiên sẽ khiến bộ hạ cũ của hoàng đình Nhân hoàng, trùng kiến hoàng đình, kết quả lâu như vậy vẫn không có bóng người, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Xem ra, nhất định có liên quan đến tên khốn kiếp trước mặt này.
E rằng đây là kết quả của những chuyện móc xích với nhau do đối phương và sự tồn tại sau lưng đối phương lên kế hoạch.
Lúc Lưu Mẫn tức giận, ông cũng tiếp tục mở miệng: “Hôm nay ngươi chủ động hiện thân, thì xem như bị lộ rồi, loại thủ đoạn kỳ lạ này của ngươi, e rằng cái giá phải trả không nhỏ, cũng không biết có bao nhiêu người giống như ngươi trong chư thiên vạn giới.”
“Trả một cái giá lớn như vậy vì một lão già dùng thân thể linh hồn để tiếp tục sống sót như ta sao?”
Đối mặt với lời nói của Lưu Mẫn Sinh, Tử Đông Lai ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha ha, Đại Viêm đế, ngươi vẫn chưa biết tầm quan trọng của mình.”