Năm đó khi những bức họa được chế tạo ra, hoàng đình Nhân tộc vẫn còn tồn tại.
Ý nghĩa của khí tức toát ra trên bức họa chân dung là để tộc nhân, vãn bối hậu sinh trong tộc biết được khí tức của tiền bối như thế nào.
Đừng để đến lúc người xuất hiện trước mặt rồi mà vẫn không nhận ra, vậy thì thật buồn cười.
“Thế mà lại là…là thật?” Tâm trạng Tử Trận Sơn có chút sụp đổ, nhìn về phía con rể Trương Bằng Vân.
Trương Bằng Vân cũng cảm nhận được ánh mắt của nhạc phụ, ông quay đầu lại nhìn đối phương với biểu cảm chế giễu: “Thế nào, bây giờ còn nghĩ là ta nói hươu nói vượn không hả.”
Sau đó, ông nhìn về phía gia chủ Tử gia - Tử Đông Lai: “Thế nào, còn cho rằng ta nói hươu nói vượn không?”
“Các ngươi thậm chí còn không chịu tự tìm hiểu và lắng nghe cẩn thận những gì ta nói mà chỉ dựa vào kinh nghiệm và quan điểm của bản thân để kết luận rằng ta đang nói bậy bạ.”
“Bây giờ hay rồi, ai trong chúng ta cũng đều không thoát được nữa.”
Trương Bằng Vân vừa nói vừa thở dài.
Nếu không có tình tiết lúc nãy, giờ này ông đã có thể thi triển át chủ bài, cố gắng trốn thoát, cũng không phải không có khả năng.
Nhìn dáng vẻ chỉ âm thầm xem kịch chứ không vội vàng nhúng tay vào của đối phương.
Nhân lúc đối phương không chú ý, ông cho nổ cung điện Thanh Thiên, sau đó dùng cung điện Thanh Thiên làm mồi nhử để trốn thoát qua thế giới Thanh Thiên.
Có lẽ đã ổn thỏa…
Bây giờ!
Trương Bằng Vân nheo mắt nhìn chằm chằm nam tử trẻ đẹp trai trong nhóm người đang cười nhạo Lưu Mẫn Sinh.
Mái tóc dài của đối phương xõa ra sau đầu, dùng thắt lưng buộc tùy ý, thân mặc trường bào Thân Vương, dáng vẻ lười biếng dựa vào lưng ghế.
Nhưng…
Hắn không có linh khí, không có tu vi cảnh giới.
Ông có thể cảm nhận rõ ràng nam nhân trẻ trước mặt ông, căn bản không có một chút tu vi cảnh giới nào.
Đây mới là điều không hợp lý nhất!
Phải biết rằng, bây giờ nhóm người đang ngồi trên thanh xà ngang không hoàn chỉnh này, toàn thân đều tràn ngập linh khí mờ nhạt, chống lại dòng chảy hỗn loạn trong hư không xung quanh.
Nhưng khi dòng chảy hôn loạn hư không ở xung quanh dâng lên quét qua người nam nhân, trên người hắn không có hiển hiện chút linh khí nào, chúng chỉ quét qua người hắn.
Nhưng nơi này đã thoát ly khỏi đường thuyền hư không, dòng chảy hỗn loạn trong hư không tương đối cuồng bạo, uy lực rất mạnh mẽ.
Khi dòng chảy hỗn loạn hư không cuồng bạo lang thang rơi trên người Tiêu Thiên, lại giống như một cơn gió vô hại, nhẹ nhàng thổi qua thân thể hắn.
Đây mới là điểm khủng bố nhất.
Kết hợp với tình báo ông đã có được trong Đế vực Liên minh Nữ Đế.
Theo tình báo, nam nhân trước mặt này có thể dung hợp các thế giới giới vực lại với nhau.
Hơn nữa, trực giác của Trương Bằng Vân đã mách bảo rất rõ ràng.
Nếu nam nhân cực kỳ khủng bố ở trước mặt ông động thủ thì ông chết chắc.
Làm sao bây giờ?
Tâm tình Trương Bằng Vân dao động, có chút sốt ruột, không biết nên làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm trước mắt.
Trong lúc ông đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy dao động linh khí.
Trương Bằng Vân kinh hãi, vội vàng nhìn về phía dao động linh khí đang dâng trào, nhìn kỹ hơn mới thấy người muốn động thủ không phải Tử Đông Lai thì còn có thể là ai nữa chứ.
Vị gia chủ này là nhân vật có cùng Quy Nhất cảnh với ông, lúc này lại có dao động khí tức nổi lên.
Hơn nữa, khí cơ của đối phương không chỉ dao động điên cuồng, cảnh giới cũng hoàn toàn khác với những gì đã thi triển lúc trước.
Cảnh giới vẫn còn đang liên tục tăng lên, đồng thời cơ bắp toàn thân bắt đầu hơi bành trướng, huyết khí phun trào, cảm giác rất khác biệt.
“Hệ thống tu hành Tàng Vũ?” Khi cảm nhận được khí cơ này, Trương Bằng Vân phản ứng như thế ngay lập tức.
Ông cũng là nhân vật từng chiến đấu với Tàng Vũ trên chiến trường hư không.
Nếu không có chiến công, không có cống hiến thì làm sao ông có thể ngồi lên vị trí hội trưởng lão của Liên minh bách tộc và trở thành một trong các trưởng lão được chứ?
Nhưng vì sao trên người phụ thân của nhạc phụ ông, gia chủ Tử gia, hậu duệ Nhân hoàng - Tử Đông Lai lại phát ra khí cơ của hệ thống tu hành Tàng Vũ chứ?
“Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh thích náo nhiệt, thích xem kịch và cũng thích xen vào việc của người khác, quả nhiên người đã xuất hiện rồi!” Tử Đông Lai nói một câu không đầu không đuôi khiến biểu cảm của mọi người ở đây đều có biến hóa.
Tử Trận Sơn sửng sốt, không khỏi nhìn về phía phụ thân.
Nhìn thoáng qua thì không nhận ra nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, ông lại phát hiện ra con ngươi của phụ thân Tử Đông Lai không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ như máu.
Toàn thân tràn ngập một cỗ khí tức quỷ dị.
“Không đúng, người này có vấn đề!” Long Khâu Đạo bỗng nhiên trừng mắt, lên tiếng, nhìn Tử Đông Lai với ánh mắt không thể tin được.
Lưu Mẫn Sinh cũng lộ vẻ vô cùng khó coi: “Không cần ngươi nói, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, khí tức linh hồn của gã này vừa biến đổi rồi!”