Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 782 - Chương 782. Bại Lộ Tung Tích (2)

Chương 782. Bại lộ tung tích (2) Chương 782. Bại lộ tung tích (2)

Trong nháy mắt, xung kích cuồng bạo càn quét toàn bộ cung điện Thanh Thiên, các đường vân rạn nứt xuất hiện trên linh khí phi hành hư không giống như pháo đài chiến tranh này.

Ánh sáng chói lóa rực rỡ trong những khe hở chiếu rọi ra bên ngoài.

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang trời, toàn bộ cung điện Thanh Thiên nổ tung, sụp đổ mất một nửa cung điện, dao động không gian bùng nổ càn quét bên trong hư không.

Vô số thuyền Hư Không bị đẩy lùi, xuất hiện bên trong hư không hắc ám này.

Những binh sĩ tướng sĩ vốn đang ẩn núp đều đồng loạt bị quăng ra ngoài, đụng phải dư chấn oanh kích khiến toàn thân vỡ nát.

Những tàn tích đổ nát và bức tường vỡ bay tán loạn, cuối cùng khi dần dần hết đà, chúng lơ lửng trong hư không hắc ám này.

Cung điện Thanh Thương sụp đổ tan tành, chỉ còn sót lại một nửa nền móng là có vẻ còn nguyên vẹn đang trôi nổi trong hư không hắc ám.

Cơn gió nhẹ thổi qua, bụi tung mịt mù.

Trương Bằng Vân vẫn đứng trên nền móng không còn nguyên vẹn của cung điện Thanh Thiên, phía sau là thê tử Tử Như Ảnh và con trai Trương Phùng.

Ánh sáng xanh mông lung trên người ông bao phủ hai người bọn họ.

Phía đối diện, lão giả đã động thủ kia mang theo Tử Trận Sơn và Thái Dĩnh Ngộ, vững vàng đáp xuống một đỉnh lầu các vỡ vụn của cung điện Thanh Thiên bị ném ra ngoài.

“Ngài thế mà lại tới đây!” Trương Bằng Vân nheo mắt nhìn lão giả, giọng điệu có chút bất ngờ.

Lão giả này là Tử Đông Lai - gia chủ đương thời của một mạch Tử gia và cũng là ông nội của thê tử ông.

“Không ngờ rằng một kẻ đi ở rể lại có bản lĩnh đến mức này.” Tử Đông Lai nheo mắt nhìn cháu rể: “Ta không biết là nên vui hay là nên buồn đây nữa.”

Trương Bằng Vân trầm giọng: “Gia chủ, ngươi cũng nghĩ rằng ta tham tài nên cố ý nói bậy ư?”

Tử Đông Lai lắc đầu: “Mặc dù ta cho rằng ngươi không đến nỗi tham tài mà vong ân phụ nghĩ đến mức này nhưng ta cũng nghĩ không thông, lý do ngươi ở đó nói hươu nói vượn là gì.”

“...” Trương Bằng Vân á khẩu, không biết nên nói gì nữa.

Nói hươu nói vượn ư?

Nghĩ kỹ lại thì nếu không phải ông tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, quả thật cũng sẽ cho rằng…

Bốp bốp.

Bỗng nhiên, Trương Bằng Vân bị thê tử đánh vào bả vai.

Ông quay đầu nhìn về phía thê tử, phát hiện đối phương đang trừng mắt nhìn xéo lên, vẻ mặt giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.

Trương Bằng Vân nhìn theo, nét mặt lập tức cứng đờ.

Bên kia, một cái trụ trong cung điện Thanh Thiên vẫn không bị tổn hại chút nào.

Phía trên những thanh xà cung điện vừa dài vừa dày bắc ngang có bày một cái bàn, một nhóm người đang ngồi, thích thú nhìn về phía bọn họ.

Khi nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Tử Như Ảnh, ba người bên phía Tử Đông Lai cũng nhìn theo, biểu lộ cứng ngắc.

Những gương mặt quen thuộc trong số họ, ngoại trừ Long Khâu Định Cương - hoàng đế Thánh Long đời trước của tộc Thánh Long.

Còn có một nhân vật mà bọn họ không thể nào nghĩ ra, một người căn bản không có khả năng xuất hiện.

Đại Viêm đế, Lưu Mẫn Sinh!

“Ha ha ha, nhìn xem vẻ mặt như gặp phải quỷ của bọn họ kìa, có vẻ như thế nhân thật sự cho rằng ngươi chết rồi.” Tiêu Thiên bật cười thật to, liên tục vỗ vào vai của Lưu Mẫn Sinh.

Khóe miệng Lưu Mẫn Sinh giật giật, không thể phủ nhận.

Nghe Tiêu Thiên nói vậy, Lưu Mẫn Sinh thật muốn đánh người.

Hắn đang nói nhảm cái gì vậy, làm như thể ta chết hay không là một chuyện hết sức vui vẻ vậy.

Ông tốt xấu gì cũng là trưởng bối mà, ngươi tôn trọng ta một chút đi chứ.

Nhìn Tiêu Thiên, Lưu Mẫn Sinh có chút mệt mỏi trong lòng.

Đành chịu, người được gọi là hậu bối này, quả thật là quá mức yêu nghiệt.

Nếu thật sự muốn động thủ, chắc chắn ông không những không đánh lại đối phương mà còn bị người ta treo lên đánh.

Khoan nói đến suy nghĩ của Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh, những người phía bên kia đều đang sửng sốt.

“Ta…xem ra sớm đã bại lộ rồi.” Trương Bằng Vân lầm bầm, ông nhìn về phía Lưu Mẫn Sinh đang ngồi trong nhóm người đó, chợt hiểu ra.

Chỉ sợ ông đã bị người ta nhận ra lúc ngồi trong tửu lâu rồi.

So sánh với nhau thì biểu cảm của những người còn lại hết sức đặc sắc.

Nhất là đám người Tử Trận Sơn, nhìn Lưu Mẫn Sinh với ánh mắt khó tin.

Người của Tử gia vốn là hậu duệ Nhân hoàng, đặc biệt là những người nổi bật của Tử gia đếm mãi không hết trong chư thiên vạn giới.

Nơi nào cũng có bức họa chân dung của tứ đại đế dưới trướng Nhân hoàng, không nơi nào là không nhận ra dáng vẻ của Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh

Chỉ vừa nhìn là bọn họ đã nhận ra ngay, dáng vẻ ấy thật sự là ai.

Dáng dấp tương tự ư?

Không thể nào, bất cứ người nào đạt đến cảnh giới như bọn họ, nhìn người nhìn vật không chỉ nhìn vào cái gọi là tướng mạo.

Huống hồ, trên bức họa chân dung trong tộc có ấn ký khí tức.

Bình Luận (0)
Comment