Xoẹt...
Khi lưỡi đao vung lên, âm thanh không gian bị xé rách tùy ý, giống như âm thanh ngừng lại, dọa khiến linh khí đang dâng trào của Trương Bằng Vân quay trở lại.
Trương Bằng Vân sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không nhịn được muốn chửi tục.
Ngươi gọi một đao này là tùy ý?
Tiêu Thiên tùy ý vung đao, dòng chảy hỗn loạn hư không lưu động trước mặt như thể dừng lại, không hề động đậy.
Không gian phía trước càng bị xé ra, để lộ tường kép không gian ở bên trong đó, có không gian luân lưu chảy ra.
Nhưng trong khoảnh khắc dòng chảy hỗn loạn không gian rò rỉ ra ngoài, liền bị sấm chớp màu máu đánh ngay chính diện, cuối cùng triệt để vỡ vụn và tiêu tán.
Lực lượng phun trào lập tức bắt nguồn từ thanh trường đao trong tay Tiêu Thiên.
Lực lượng hoàn toàn có thể xé rách cả không gian, trong nháy mắt xung kích đánh thẳng lên người linh tộc Tinh Không phía trước hắn.
Bản thân linh tộc Tinh Không trước mặt Tiêu Thiên, căn bản không coi hắn ra gì.
Trước khi bọn họ tiến lên thì đã hình thành thế bao vây, chủ yếu mà muốn ra tay với Lưu Mẫn Sinh.
Người có tên, cây có bóng, đối phó với Đại Viêm đế nổi danh lừng lẫy, bọn họ tự nhiên phải thận trọng, không dám hành động liều lĩnh.
Nhưng khi đối mặt với Tiêu Thiên không có danh tiếng gì, bọn họ đương nhiên không để vào mắt, thái độ cũng rất tùy tiện, trực tiếp nghênh đón một đao tùy ý của đối phương.
Chỉ là, khi cái gọi là một đao tùy ý này hiện ra lực thần phạt lôi kiếp thì những kẻ linh tộc Tinh Không này bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Khi một đao này xé rách không gian, bọn họ đã không còn bất kỳ ý nghĩ khinh khi nào nữa, ngược lại trong ánh mắt toát ra sự sợ hãi.
Cho đến khi một đao này chém thẳng lên người, bọn họ mới thật sự cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ của đối phương khủng bố đến mức nào.
Giờ đây, linh tộc Tinh Không đã liên kết với nhau, tất cả bọn họ đều cùng chung số phận.
Đao của Tiêu Thiên giáng lên người một tên linh tộc Tinh Không phía trước, tức là cả một trăm hai mươi tám tên còn lại đều có thể cảm nhận được nó.
Điểm cường hoành của tộc bọn họ chính là thiên phú quỷ dị hợp thể này.
Một trăm hai mươi tám tên tộc nhân bọn họ đồng thời nắm giữ lực lượng.
Cho nên có thể nói phương thức chiến đấu của linh tộc Tinh Không vô cùng bá đạo và khó đối phó.
Trong ấn tượng của Lưu Mẫn Sinh, việc chém giết đồng tộc là điều vô cùng kinh tởm.
Ngươi làm đối phương bị thương, tổn thương nhận phải phân đều trên người mỗi tộc nhân, dựa vào năng lực phục hồi mạnh mẽ của thân thể hệ thống tu hành Tàng Vũ.
Trong nháy mắt, đối phương đã khôi phục lại như cũ.
Ngược lại là bản thân ngươi, lấy gì để đối đầu trực diện với đối phương?
Cho nên, khi linh tộc Tinh Không đánh nhau thường xuyên thích dùng cách thức lấy tổn thương đổi tổn thương, cưỡng ép tiêu hao thể lực của ngươi.
Nhưng ngay lúc này, một đao của Tiêu Thiên lại như thể là cơn ác mộng đối với những kẻ linh tộc Tinh Không này.
Đao đã chém xuống.
Nhưng lực lượng không có biến mất mà hiện diện trên người những linh tộc Tinh Không này.
Liên kết giữa bọn họ quả thật cho phép bọn họ có thể phân chia đồng đều tổn thương.
Đáng tiếc…
Bọn họ căn bản không biết rằng, một đao tùy ý của Tiêu Thiên có uy lực kinh khủng đến cỡ nào.
Nếu như linh tộc Tinh Không không có thiên phú quỷ dị như vậy thì tên tộc nhân cầm đầu hứng trọn vẹn một đao kia chết là cái chắc.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Những đường rạn nứt xuất hiện trên cơ thể từng tên linh tộc Tinh Không, lực lượng bá đạo dâng trào mãnh liệt trong người bọn họ.
Cho dù bây giờ bọn họ muốn cắt đứt mối liên kết này, e là không kịp nữa rồi.
“Không, ta không muốn chết, đại nghiệp còn chưa thành, nhiệm vụ chưa thực hiện xong, cứ như vậy…” Tên linh tộc Tinh Không cầm đầm hoảng loạn, không ngừng vươn tay ra.
Những linh tộc Tinh Không khác cũng vội vội vàng vàng muốn cắt đứt tuyến đường ánh sao liên kết giữa bọn họ.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Bùm! Bùm! Bùm!
Từng tiếng nổ tung liên tiếp vang lên, trong nháy mắt vang vọng khắp vùng hư không này.
Khi khu vực không gian bị xé rách dần khép miệng lại, một âm thanh lạch cạch vang lên.
Linh tộc Tinh Không nổ tung, giống như pháo hoa ánh sao lộng lẫy, chói lóa và vô cùng bắt mắt.
Trông rất đẹp mắt, âm thanh cũng rất dễ nghe.
Ngay cả Tử Đông Lai vốn đang có thanh thế oai hùng, bỗng chốc trở thành người thân cô thế cô.
Trong nháy mắt, bầu không khí ngưng đọng, thậm chí còn có một chút xíu ngại ngùng.
Tiêu Thiên cầm thanh trường đao, nhìn cảnh tượng trước mặt cũng không có tâm tình để thưởng thức.
Hắn trầm mặc thật lâu rồi nhìn về phía Lưu Mẫn Sinh ở bên cạnh: “Chẳng phải ngươi nói rằng những kẻ linh tộc Tinh Không này rất mạnh, rất phiền phức, rất khó đối phó à!!!”
“Khó đối phó chẳng phải là đồng nghĩa với đánh không chết à!” Lưu Mẫn Sinh không nhịn được hét lên: “Ta đã bảo là ra tay nhẹ chút, ngươi cũng nói là đánh chơi thôi.”