“Đánh chơi của ngươi cũng khiên cưỡng quá rồi đó, toàn một đao chặt xuống không hà.”
Tiêu Thiên gãi đầu: “Thật sự ta còn chưa dùng lực, tự nhiên bọn họ chết hết trơn rồi.”
Tiêu Thiên lầm bầm có chút ảo não.
Linh tộc Tinh Không trông rất tuấn tú, toàn thân đều có ánh sao lượn lờ khiến cả thân hình có chút hư ảo và mông lung, như thể một vị thần từ sâu bên trong bầu trời đầy sao đi ra vậy.
Kết quả lại không chịu nổi một chiêu.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối rữa.
Một đao của hắn chỉ dùng tám phần vạn lực lượng mà còn không gánh nổi, đúng là phế vật.
Mặc dù khoảng thời gian này hắn phát triển thân thể, sức lực cũng theo đó mà tăng lên chút đỉnh.
Tiêu Thiên vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tử Đông Lai.
Lúc này, Tử Đông Lai ở phía đối diện đang trừng lớn đôi mắt, ánh mắt đờ đẫn, đồng tử đầy màu đỏ như máu.
Ông cảm thấy bản thân có chút hỗn loạn.
Khó khăn lắm mới điều một đội quân vương bài tinh nhuệ tới đây, thế mà lại bị một tên ăn bám, một tên phế vật thư sinh dựa vào miệng để lừa gạt người khác, tùy ý dùng một đao chặt.
Trong phút chốc…
Cả đội bị tiêu diệt!
Tử Đông Lai đang suy nghĩ, ông vừa được điều động tới đây để trà trộn vào bọn họ.
Làm gì biết bản thân sẽ lãnh đạo thủ hạ như thế nào cơ chứ?
Đội quân tinh nhuệ ẩn núp trong trận doanh của quân địch, nằm gai nếm mật, chịu khổ chịu nhục.
Nhân sự và hệ thống tình báo hoàn hảo, mạnh mẽ nhất.
Nghĩ tới những điều này, Tử Đông Lai ôm lấy mặt mình, liên lục lắc đầu: “Ha ha ha ha!!”
Ông không khỏi bật cười thành tiếng.
Không lẽ những nhân viên tình báo dưới trướng ông đều bị một đám heo đoạt xá rồi đó chứ.
Thậm chí Tử Đông Lai còn hoài nghi, mấy con chó mà ông nuôi đi thăm dò tình báo.
Sau đó con chó quay lại, rên rỉ vài tiếng vì sợ hãi, bản thân biết rõ nam nhân này không dễ chọc.
“Một đám phế vật, đúng là không bằng cả con chó!” Ông không hỏi lắc đầu, lúc ông ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thiên, lộ ra nụ cười buồn bã: “Lần này xem như ta thua rồi, muốn chém muốn giết hay muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”
Tử Đông Lai nói xong, hai tay buông xuống, triệt để từ bỏ kháng cự.
Hết cách, đối mặt với một quái vật khủng bố này, ông biết rằng bất kỳ hành vi hay động tác nào cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Tiêu Thiên nhìn dáng vẻ đầu hàng của Tử Đông Lai, hắn dẫn theo người dẫn đường hư không tiến tới gần đối phương.
Tuy nhiên, khi Tiêu Thiên vừa tới gần Tử Đông Lai, đối phương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Ông không thể không thừa nhận, tình báo của ông đã mắc sai lầm khi thu thập thông tin về Tiêu Thiên.
Chiến lực mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng, dù ông có đối đầu trực diện, e rằng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Không còn cách nào khác, ông chỉ đành dùng biện pháp như thế này.
Bày ra vẻ yếu đuối trước mặt kẻ thù!
Làm cho đối phương bị mắc lừa.
Suy cho cùng, Tiêu Thiên trong mắt ông chỉ là một người trẻ tuổi không rành thế sự.
Tuổi còn nhỏ nhưng đã có được sức mạnh kinh khủng như thế, hiển nhiên hắn là một kỳ tài đáng kinh ngạc, tuyệt thế vô song.
Nhưng những người gọi là thiên tài lại có một khuyết điểm rất lớn.
Đó là tuổi tác!
Tuổi tác quá nhỏ, kinh nghiệm sẽ không đủ, linh hồn sẽ không cường đại như vậy.
Ý chí của bọn họ không trải qua năm tháng thử thách, không trải qua sự tôi luyện của thời gian.
Cho nên, khi đối mặt với những gã càng già càng yêu nghiệt như bọn họ, tiếp cận ở khoảng cách gần quả thật là một cơ hội trời cho.
Tử Đông Lai vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên, màu máu trong đồng tử ông như thể hóa thành vòng xoáy.
Sức mạnh linh hồn hiện lên bên trong vòng xoáy, nó bắt đầu tấn công tâm linh của Tiêu Thiên, hòng gây hỗn loạn ý chí của đối phương.
Bí thuật linh hồn, thập phương thập huyễn!!!
Ngay lúc này, sức mạnh linh hồn của Tử Đông Lai lập tức bộc phát.
Hiện tại, đây mới thật sự là sân nhà thuộc về ông.
Linh hồn là lĩnh vực mà ông cực kỳ am hiểu, điều này đặc biệt đúng với bí thuật liên quan đến phương diện này.
Ông vô cùng tự tin với bí thuật lĩnh vực này.
Sức mạnh linh hồn của ông kết hợp với ý chí tâm linh nhiều năm, chắc chắn có thể ảnh hưởng tới tên nhóc trẻ tuổi trước mặt.
Đối phương sẽ chìm đắm vào ảo ảnh thập phương của ông, trầm luân trong mười thế giới ảo tưởng khác nhau và không ngừng luân hồi.
Một ngàn năm trong nháy mắt.
Từng hơi thở, từng khoảnh khắc hắn đều muốn đắm chìm trong môi trường này.
Cuối cùng, ý chí và tâm linh đều bị hao mòn sạch sẽ, trở thành kẻ đánh bại ý chí tinh thần bản thân và biến thành nô bộc cho linh hồn ông.
Tử Đông Lai rất tự tin, hai mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy.
Chắc chắn người trẻ tuổi có thực lực khủng bố này sẽ trúng chiêu.
Ông tràn đầy lòng tin.