“Huyễn ảnh linh tộc!” Lưu Mẫn Sinh từ xa nhìn thấy vòng xoáy vặn vẹo trong con ngươi của Tử Đông Lai, chợt nhận ra thân phận của đối phương.
Ông ấy cũng thuộc chủng tộc của bên Tàng Vũ, quỷ dị và phiên phức.
Đặc biệt là bí thuật linh hồn của đối phương, người càng lớn tuổi thì uy lực càng vô tận.
Từ xưa tới nay, người trúng chiêu đều là hậu bối trẻ tuổi, trong lúc vô thức sẽ trầm luân vào tưởng tượng của đối phương, căn bản không thể thoát ra được.
Thậm chí, bọn họ sẽ trở thành nô lệ linh hồn đối phương, hành động theo lời của đối phương.
Cũng từng có người bị phá hủy linh hồn và ý chí, hóa thành cái xác không hồn.
Cho dù có người sống sót, thoát khỏi huyễn cảnh.
Nhưng bởi vì trầm mê trong huyễn cảnh một thời gian quá lâu, mất đi ý chí tiến thủ, mất đi tinh thần, cuối cùng hắn chẳng khác gì người thường, không còn hào quang của quá khứ.
Nếu là linh tộc Huyễn Ảnh, dùng linh hồn tiềm ẩn bên trong không gian thức hải để khống chế thân thể, cung không phải là việc gì khó.
Lưu Mẫn Sinh nheo mắt nhìn về phía Tử Đông Lai, trong lòng mơ hồ cảm thấy chấn động.
Từ trên người đối phương ông có thể cảm nhận được khí tức linh hồn của Tử Đông Lai, điều này chứng tỏ ông ấy vẫn còn sống.
Chỉ có điều, e rằng linh hồn của ông ấy sớm đã bị khống chế, bình thường ở trước mặt người ngoài, linh tộc Huyễn Ảnh này để cho bản thể hoạt động.
Nhưng khi hắn cần làm gì thì sẽ khống chế thân thể của Tử Đông Lai
Đây mới là thuật tiềm ẩn hoàn hảo nhất.
Ông thậm chí không thể tưởng tượng được, trong chư thiên vạn giới này, rốt cuộc có bao nhiêu người bị khống chế như thế.
Cộng thêm cách thức che giấu bản thân dạng này của linh tộc Huyễn Ảnh, muốn tìm được bọn họ đúng là khó càng thêm khó.
Lưu Mẫn Sinh đang nghĩ chư thiên vạn giới tiếp theo nên làm thế nào mới tốt, chỉ e rằng sắp gặp phải đại nạn khó mà giải quyết được.
Tuy nhiên, so với nguy cơ của chư thiên vạn giới thì hiện tại Tiêu Thiên vẫn quan trọng hơn.
Nếu như để mặc đối phương trầm luân vào trong huyễn cảnh, chỉ sợ…
Lưu mẫn Sinh bộc phát sức mạnh linh hồn, tựa hồ muốn làm nhiễu loạn.
“Đại Viêm đế, không cần căng thẳng như vậy.” Lúc này, Long Khâu Đạo bỗng nhiên lên tiếng, sức mạnh linh hồn của ông cũng phun trào để Lưu Mẫn Sinh bình tĩnh lại một chút.
Lưu Mẫn Sinh quay đầu nhìn về phía Long Khâu Đạo: “Đây là linh tộc Huyễn Ảnh, bí thuật linh hồn của bọn họ không chỉ là sức mạnh linh hồn mà còn liên quan đến khía cạnh ý chí.”
“Mặc dù hắn rất mạnh nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, ý chí không kiên định.”
Nhưng khi nghe lời này của Lưu Mẫn Sinh đã khiến Tuyết Phú Quý ở bên cạnh khẽ nở nụ cười: “Ngươi quá xem thường ý chí của đứa trẻ này rồi.”
Chung Dương Minh cũng gật đầu: “Bọn ta là người luyện võ theo Tiêu đại nhân, bản thân tâm tính là một phần quan trọng, ý chí bọn ta đều có thể thông thần, huống chi là hắn.”
“Huống hồ, ngài đã quên lúc trước ngài khôi phục như thế nào rồi à, sức mạnh linh hồn của Tiêu đại nhân vượt xa những gì ngài có thể tưởng tượng rồi.” Long Khâu Đạo ở bên cạnh, chậm rãi lẩm bẩm.
Khi ông nhìn về phía trước, khuôn mặt ông tràn đầy vẻ hài hước.
Phía bên kia, Tử Đông Lai tự cho rằng bản thân đã chiếm thế thượng phong, vòng xoáy màu máu lóe lên trong con ngươi, luồng sáng màu máu không ngừng bộc phát.
Ông nhẹ nhàng phất tay lên, vẻ mặt vô cùng tự tin, nhìn Tiêu Thiên và lẩm bẩm: “Bây giờ ngươi đã trở thành nô bộc trung thành của ta.”
“Mà ngươi đã từng trầm luân trong thống khổ vô tận, chính ta đã giúp ngươi thoát khỏi bể khổ.”
“Ngay lúc này, ngươi hãy nghe theo lời kêu gọi của ta.”
“Quỳ xuống đi!”
Tử Đông Lai gào lên lần cuối, một luồng ánh sáng đỏ chói từ trong con người của ông bộc phát ra một vòng xoáy máu.
Tiêu Thiên ở đối diện ông lộ vẻ hoang mang, tựa hồ có chút ngây người và không cách nào tập trung sự chú ý.
Trước mắt mọi người, Tiêu Thiên có chút ngây ngốc khi nghe Tử Đông Lai gào lên. Cuối cùng nhịn không nổi mà lên tiếng: “Ngươi đang làm gì vậy hả?”
Vấn đề đột nhiên xuất hiện khiến Tử Đông Lai sững sờ tại chỗ, chớp mắt.
Ông cẩn thận quan sát Tiêu Thiên trước mặt, có chút không thể tin vào mắt mình.
Đối phương không hề trúng chiêu?
“Đầu tiên là mắt vừa phát ra ánh sáng vừa tạo hiệu ứng, sau đó lại lải nhải nói những điều gì đó mà ta không thể hiểu, đầu óc ngươi có tật à?” Tiêu Thiên nhìn Tử Đông Lai như thể nhìn đồ đần vậy.
Tiêu Thiên dang hai tay ra, giọng điệu có chút bất lực: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ngươi làm ta loạn não quá đi.”
Tử Đông Lai ngây ngẩn cả người.
Tại sao?
Sao lại không có tác dụng?
Ông vẫn luôn cho rằng bản thân đã đạt được thành công, kết quả lại như một kẻ ngốc trong mắt của người khác?
“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!!” Tử Đông Lai sững sờ, tiếp đó là gào thét như bị điên.