Trừ Trương Bằng Vân ra những người khác của Tử gia lập tức cảm nhận được sức mạnh trong huyết mạch.
Hai chân không nhịn được bắt đầu nhũn ra, muốn quỳ xuống trước mặt Tử Nhược Yên.
“Đến xâm phạm đế vực, các ngươi rất lớn gan.” Tử Nhược Yên chắp hai tay sau lưng, biểu cảm cũng lạnh như sương, ý chí trong cơ thể lại tăng lên.
“Quỳ xuống!”
Lúc này, Tử Nhược Yên hoàn toàn bày ra uy nghiêm thuộc về Nữ Đế Đại Viêm.
Cho dù ngăn cách thần trận nhưng Tử Trận Sơn, Tử Như Ảnh, Trương Phùng bao gồm Tử Đông Lai bị đoạt xác kia sở hữu huyết mạch Nhân Hoàng.
Cuối cùng đều không chịu nổi nữa, trực tiếp bị cưỡng ép quỳ gối trên mặt đất.
Thời điểm này, trong nội tâm bọn họ cảm nhận được khuất nhục cực lớn.
Người trước mặt quả thật là Nữ Đế của liên minh Nữ Đế trong đế vực này.
Nhưng từ khí tức, rõ ràng là vãn bối trẻ tuổi.
Kết quả cách một thần trận nhưng dựa vào huyết mạch đế hoàng chính thống của Nhân tộc, thể chất huyết mạch mà Nhân Hoàng lúc trước thức tỉnh đã cưỡng ép bọn họ quỳ xuống.
Trong đó sắc mặt của Tử Trận Sơn càng đỏ lên, cảm giác cực kỳ nhục nhã.
“Xem ra những gì tiền bối hoàng đế Đại Viêm nói đều không đúng sự thật nhỉ.” Lúc này, Tử Nhược Yên bỗng nhiên thu liễm uy áp của bản thân.
Nàng bỗng nhiên bộc phát ra uy áp, đương nhiên không phải vì diễu võ dương oai.
Tuy rằng hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh nói phụ thân của mình là người thân của Nhân hoàng, đề cập bản thân là cháu của Nhân hoàng.
Nhưng chung quy là lời nói của người một nhà, không thể tin hết.
Đúng lúc có người của Tử gia trước mắt, cho dù là thân phận địa vị hay là thực lực cảnh giới đều đủ lớn mạnh.
Vừa lúc tham khảo thực nghiệm của mình.
Trong thần trận, Tử Đông Lai bị cưỡng ép áp chế quỳ xuống là bất khả tư nghị nhất.
Sau khi Tử Nhược Yên thu liễm khí tức, ông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc nhìn đối phương, trong mắt tràn đầy chấn động.
“Rốt cuộc... ngươi là ai!” Cho dù là đoạt xác nhưng năng lực khống chế nhục thân của ông cực kỳ tinh tế.
Vừa rồi loại áp chế bắt nguồn từ huyết mạch thân thể khiến ông ngạc nhiên.
Trong Nhân tộc, loại áp chế trên huyết mạch này bình thường đều sinh ra chỉ khi trực thuộc huyết mạch.
Tại sao Nữ Đế Nhân tộc trẻ tuổi trước mặt này có thể tạo thành lớn áp chế như vậy đối với thân xác của hậu duệ Nhân hoàng.
Chẳng lẽ chỉ đơn giản là huyết mạch đế hoàng chính thống của Nhân tộc sao?
Đối mặt với vấn đề, Tử Nhược Yên không trả lời, nàng đã lấy được đáp án của mình.
Ngược lại Long Khâu Bạch Thanh bên cạnh tiến lên, nhìn Trương Bằng Vân trước mặt: “Trương trưởng lão, dáng vẻ hiện tại của ngươi rất chật vật.”
“Phải không, khuôn mặt của Long Khâu thống lĩnh vẫn lạnh lùng giống như ngày xưa.” Trương Bằng Vân chắp hai tay sau lưng, nhìn Long Khâu Bạch Thanh: “Chỉ là so với quá khứ, vậy mà ta có thể cảm nhận được tâm trạng đắc ý từ trên người của ngươi.”
Long Khâu Bạch Thanh gật đầu, cũng không lãng tránh lời nói của đối phương: “Đúng vậy, quả thật ta rất đắc ý, hội trưởng lão của liên minh bách tộc từ trước đến nay nhằm vào bọn ta, nhất là Tô Mộng Ly cực kỳ đau đầu.”
“Nếu nàng ta biết được Trương trưởng lão thường xuyên làm khó nàng vậy mà trở thành tù nhân, chỉ sợ sẽ vui mừng đến nhảy dựng lên.”
Trương Bằng Vân ngẩng đầu lên, trong đầu tưởng tượng một vài hình ảnh.
Ông có thể dự đoán được trên khuôn mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Tô Mộng Ly mang theo một tia đắc ý.
Thời gian từ trước tới nay, tranh đấu giữa hội trưởng lão bọn họ và Tô Mộng Ly là có qua có lại, giằng co thời gian rất lâu.
Đối với Tô Mộng Ly mà nói, nàng là phái chủ chiến nên nàng cố gắng hạn chế chiến lực của kẻ địch chém giết trên chiến trường hư không.
Nhưng mà đối với rất nhiều trưởng lão của hội trưởng lão mà nói thì họ hy vọng từ bỏ những chiến trường hư không yếu kém, đóng giữ ở tuyến phòng ngự thứ hai.
Chỉ cần khống chế chiến trường hư không cỡ lớn khiến chiến lực lớn mạnh của kẻ địch không tiến vào trong đó là được.
“Tới hiện tại rồi, ngươi còn có lời gì muốn nói không?” Long Khâu Bạch Thanh nhìn Trương Bằng Vân trong thần trận mở miệng hỏi.
Trương Bằng Vân bỗng nhiên quỳ hai gối xuống, không có chút gắng gượng: “Ta đầu hàng, có thể tha cho tính mạng cả nhà ta được không.”
Long Khâu Bạch Thanh không trả lời ngược lại nhìn qua Tiêu Thiên: “Tiêu công tử, ngươi thấy thế nào?”
“Bởi vì ngươi hắn mới có thể bắt, quyền xử trí đương nhiên nằm trong tay của ngươi.”
Đối mặt với vấn đề của Long Khâu Bạch Thanh, Tiêu Thiên nhún vai: “Tùy ngươi xử trí.”
Long Khâu Bạch Thanh lần nữa quay đầu nhìn qua Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái.
Động tác này của nàng đương nhiên cũng đang trưng cầu ý kiến của các nàng.
“Giống như trẫm nói lúc trước, cho dù ngươi quyết định như thế nào đương nhiên trẫm sẽ ủng hộ ngươi.” Tử Nhược Yên dẫn đầu mở miệng.
Đối với Tử Nhược Yên mà nói, liên quan đến việc xử lý Trương Bằng Vân, Long Khâu Bạch Thanh làm là tốt nhất, ích lợi cũng lớn nhất.