Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 802 - Chương 802. Cuộc Gặp Gỡ Của Song Đế (2)

Chương 802. Cuộc gặp gỡ của song đế (2) Chương 802. Cuộc gặp gỡ của song đế (2)

Dứt lời, nàng nhìn sang cái bóng bên cạnh: “Thúc thúc đã đến chưa?”

Bóng dáng được trận pháp truyền tin ngưng tụ ra là Tô Mộc Sinh.

Tô Mộc Sinh lắc lư bình rượu hồ lô, khẽ gật đầu: “Tôi đã nói mọi chuyện với nha đầu rồi, khi nào sai thì quay về tiếp..”

“Quay về?” Long Khâu Bạch Thanh nhìn Tô Mộc Sinh: “Chẳng lẽ về Đế vực ư? Thúc thúc là tộc trưởng Thanh Hồ ở thế hệ này, không đi chăm lo cho tộc nhân mà cứ ở lì nhà người ta thì không được hay cho lắm.”

“Khụ khụ, thật ra thúc thúc có một ý tưởng.” Tô Mộc Sinh ho khan hai tiếng, nhìn Long Khâu Bạch Thanh.

“Chuyện di chuyển tông tộc là chuyện lớn, đợi thúc quay về bàn bạc lại rồi nói sau, không được tùy tiện làm bậy bởi vì mê rượu đấy nhé.” Long Khâu Bạch Thanh vạch trần suy nghĩ của Tô Mộc Sinh.

Ngoài ra, nàng còn nhìn Tô Mộng Ly: “Phụ thân của ngươi định làm bậy, ngươi là nữ nhi nên khuyên nhủ phụ thân nhiều hơn.”

“Tiểu Bạch Thanh vẫn nghiêm chỉnh trước sau như một nhưng vì rượu ngon chỗ các ngươi đã khiến cha của ta mê mẩn quên lối về, nữ nhi như ta cũng hết cách rồi.” Tô Mộng Ly chống cằm, đặt cùi chỏ lên bàn.

Sau đó nàng dời mắt nhìn Tiêu Thiên, nhẹ nhàng chớp mắt: “Huống hồ rượu Nữ Đế ngon đến nhường này, ngươi hẳn nên cảm ơn Tiêu tướng công mới phải.”

Tô Mộng Ly vừa dứt lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thiên đã bị bờ biển với những cơn sóng lớn bao la, hùng vĩ ngăn chặn.

Lúc này, dù Tô Mộng Ly cũng không khỏi sững sờ.

Nàng ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với Lạc Nữ Ái đang híp mắt.

“Này con hồ ly nào đó để ý một chút khi nhìn người khác được không?” Lạc Nữ Ái giật môi, nheo đôi mắt quyến rũ như tơ lại: “Chẳng lẽ ngươi không biết thế nào là phi lễ chớ nhìn ư?”

“Phi lễ chớ nhìn không được dùng như thế.” Tô Mộng Ly mỉm cười thản nhiên, hơi tựa người ra sau, giọng điệu bình tĩnh: “Hơn nữa chẳng phải người có tư cách nói chuyện với ta đang ngồi cạnh ngươi hay sao?”

Sau khi nghe Tô Mộng Ly nhắc đến Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái trán nổi gân xanh, nghiến răng nói: “Ngươi đang gây sự với bổn đế đó à?”

“Không có, làm sao Nữ Đế vô cớ vu oan cho kẻ xấu chứ?” Tô Mộng Ly khẽ lắc đầu, bày ra vẻ mặt vô tội.

“...” Trán Lạc Nữ Ái nổi gân xanh, giật giật liên hồi, không hiểu vì sao trông con hồ ly đáng chết này rất đáng ghét.

“Có gan thì đến Đế vực, bổn đế muốn đánh một trận với ngươi.”

Lạc Nữ Ái lập tức gào lên, đưa ra lời tuyên bố hợp với tính cách của mình.

Tô Mộc Sinh trong huyễn ảnh đang dõi theo nữ nhi, sau đó lau trán rời khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp.

Tô Mộc Sinh hiểu rất rõ nữ nhi của mình.

Nàng là một đứa cứng đầu cứng cổ.

“Ngươi đánh không lại nàng.” Long Khâu Bạch Thanh đột ngột nói.

Lạc Nữ Ái không phục, nhìn Long Khâu Bạch Thanh: “Ta và nàng ta chưa từng đánh nhau, tại sao ngươi biết ta đánh không lại.”

“Nàng là Quy Nhất cảnh.” Long Khâu Bạch Thanh nói tiếp.

Lạc Nữ Ái giật môi.

Một lúc lâu sau, nàng vẫn chưa phục lắm: “Không sao, ta và Tử Nhược Yên bắt tay nhau, ta không tin chúng ta không chiến thắng, dù gì cũng có thêm ngươi mà.”

Đối diện với câu nói này, Tô Mộng Ly ở trong trận pháp bèn che miệng và cười: “Thế chẳng khác nào lấy nhiều hiếp yếu, không dùng võ nhưng vẫn thắng thì ngươi có đau lòng không?”

“Được.” Tử Nhược Yên đột ngột lên tiếng, kéo Lạc Nữ Ái nhìn Tô Mộng Ly.

“Người nhà bọn ta đã khiến Tô minh chủ chê cười rồi.” Tử Nhược Yên lên tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào Nữ Đế Vạn Yêu xinh đẹp tuyệt trần hiện lên ở trận pháp truyền tin đối diện: “Nhưng thân là minh chủ của liên minh bách tộc…”

“Lại thích châm ngòi ly gián, làm loạn tâm người khác như đang trêu đùa mình.”

“Trẫm!”

“Rất nghi ngờ ngươi có xứng với chức vị minh chủ không, nếu cứ tiếp tục thế này, ngươi đủ sức gánh vác niềm tin của bọn ta trong những chuyện sau này không?”

Lúc này Tử Nhược Yên bày ra khí thế của mình, như Đế Hoàng vô thượng của tứ hải bát hoang, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Khí thế vẫn đổ ập xuống Tô Mộng Ly dù hai bên đang dùng trận pháp truyền tin.

Tử Nhược Yên bên này khí thế ngập tràn, Long Khâu Bạch Thanh muốn mở miệng khuyên bảo, lại bị Lạc Nữ Ái giữ chặt.

“Bây giờ ngươi là người của chúng ta, không thể giúp!” Lạc Nữ Ái tỏ vẻ hẹp hòi ích kỷ, nàng ôn chặt Long Khâu Bạch Thanh, khiến nàng ấy ngột ngạt đến mức không thể phát ra âm thanh.

Còn Lạc Nữ Ái thì đắc ý đứng sau lưng Tử Nhược Yên, lúc này nàng có chung mối thù với đối phương.

Thậm chí trong lòng có chút sung sướng, giống như có Tử Nhược Yên làm chỗ dựa cho bản thân, chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Phía bên kia trận pháp truyền tin, Tô Mộng Ly vẫn nở nụ cười dịu dàng, chẳng qua lần này nàng đã đứng dậy.

Bím tóc màu xanh dài đến thắt lưng khẽ đung đưa, chín cái đuôi cáo cũng hiện ra, xòe ra ở đằng sau.

Mà trong con ngươi màu vàng của nàng, cũng có một tia ánh sáng xanh hiện lên.

Bình Luận (0)
Comment