Chương 808: Tảng băng được Thánh Long thủ hộ (2)
Chương 808: Tảng băng được Thánh Long thủ hộ (2)Chương 808: Tang băng được Thánh Long thủ hộ (2)
Chương 808: Tảng băng được Thánh Long thủ hộ (2)
Có điều, ông chợt nhớ ra một tình báo.
Lúc trước, linh tộc Huyễn Ảnh khống chế nhạc mẫu ông và Tử Đông Lai, dường như nhận ra thân phận thần tộc Vạn Vật.
Bọn họ đều là dị tộc Tàng Vũ, hoặc có thể nói Tàng Vũ đã có tiếp xúc với Tàng Linh bọn họ từ rất lâu về trước rồi.
"Nói vậy, ngươi là ngươi ở vực trấn thủ do Nhân hoàng thiết lập, vậy mà ngươi lại đến gây phiền phức cho Đế vực bọn ta..." Tiêu Thiên nhếch khóe môi, tức giận tát một bạt tai và đánh vào trán của Trương Bằng Vân.
Đương nhiên, cái tát này đã khống chế sức mạnh, nếu không đầu của Trương Bằng Vân sẽ trực tiếp nổ tung.
Dù vậy, ông vẫn hoa mắt chóng mặt bởi cái tát, ông có chút bối rối không hiểu tại sao Tiêu Thiên lại đột nhiên tát mình.
"Ông nội ruột của Tử nhi chính là Nhân hoàng, nếu ngươi là hậu đại thân vệ của Nhân hoàng thì lúc đó sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?" Tiêu Thiên trách mắng Trương Bằng Vân ở trước mặt.
Khi nghe thấy điều này, toàn thân Trương Bằng Vân ngây ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn vê phía Tiêu Thiên.
Sau khi sửng sốt một lúc, đầu tiên Trương Bằng Vân nhìn về phía Tử Nhược Yên.
Sau khi nhìn một lúc lâu, ông nhìn lại phía Tiêu Thiên: "Tiêu đại nhân, lời này không thể nói đùa đâu."
"Ai đùa giỡn với ngươi, đây là điều do chính miệng Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh nói, hơn nữa ông ấy đã phân biệt và xác định là chính xác rồi." Tiêu Thiên gật đầu, nghiêm túc nhìn Trương Bằng Vân: "Có cần ta gọi Lưu Mẫn Sinh tới đối chất với ngươi không?"
"Không cần đâu..." Trương Bằng Vân nhanh chóng lắc đầu, lúc trước khi ông bị giam tại thần trận trong phủ Trường Thanh.
Ông đã thấy rõ ràng thê tử và con trai của mình, ngoài ra còn có nhạc phụ nhạc mẫu và Tử Đông Lai bọn bọ đều bị uy áp khí thế của Tử Nhược Yên chấn nhiếp, trực tiếp quỳ trên mặt đất, đứng dậy không nổi.
Nếu không phải là hậu duệ Nhân hoàng thì không có lý do nào năng lực của Tử Nhược Yên lại mạnh mẽ đến mức như vậy.
Nếu như là tôn nữ của Nhân hoàng thì giả thuyết này đã có thể chứng minh được rồi.
Với lại, Trương Bằng Vân không nghĩ một người có thực lực khủng bố ở trước mặt lừa gạt ông để làm gì.
Huống hồ, Trương Bằng Vân còn nhớ một chuyện.
Ông vội vàng quay người lại, hành lễ với Tử Nhược Yên: "Tử bệ hạ, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài!"
Nghe Trương Bằng Vân lên tiếng hỏi, Tử Nhược Yên cũng đừng đấu võ mồm với Tô Mộng Ly.
Nàng quay người nhìn về phía Trường Bằng Vân: "Chuyện gì?" "Tảng băng được Thánh Long thủ hộ." Trương Bằng Vân nói tới đây thì không nói nữa, yên lặng nhìn Tử Nhược Yên và quan sát sắc mặt của mọi người.
Chỉ là sau khi ông dứt lời, Tử Nhược Yên biến sắc, ngưng thần nhìn chằm chằm về phía Trương Bằng Vân.
Không chỉ như thế, những người bên cạnh cũng đồng loại lộ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Thiên cau mày nhìn Trương Bằng Vân ở trước mặt, quả nhiên ông đến từ vực trấn thủ do Nhân hoàng thiết lập.
Nếu không, sao ông có thể nói ra lời này.
"Xem ra, mọi người đã thấy cảnh tượng kỳ lạ này rồi!" Ánh mắt Trương Bằng Vân lóe sáng, giọng điệu hơi run rẩy: "Hoặc là nói mọi người đã trải qua rồi."
Bên cạnh ông, đối diện với hình chiếu trên trận pháp truyền tin, Tô Mộng Ly bỗng nhiên lên tiếng: "Nhiều năm qua, Trương trưởng lão luôn nhắm vào tộc Thánh Long và thường xuyên lấy cớ hỏi thăm bí mật của tộc Thánh Long."
"Thậm chí ông còn tìm địa giới, địa điểm bí mật nơi tộc Thánh Long đóng quân đều vì tìm kiếm cái gọi là tảng băng do Thánh Long thủ hộ sao?”
Trương Băng Vân nhìn Tô Mộng Ly và gật đầu: "Đúng vậy."
"Tảng băng do Thánh Long thủ hộ là cảnh tượng phụ hoàng xuất thế." Tử Nhược Yên chậm rãi nói, nhìn chằm chằm Trương Bằng Vân: "Khi ông được phát hiện, ông đang ở trong tảng băng được một Thánh Long đã chết bao quanh bảo vệ."
Sắc mặt Trương Bằng Vân hơi đỏ lên, biểu cảm càng thêm kích động: "Tảng băng... được phát hiện ở đâu vậy.'
"Trong một giới vực đã trở nên hoang tàn và suy bại ở vực Nam Hoang." Tử Nhược Yên vừa nói vừa siết chặt bàn tay.
"Giới vực hoang vu ư, chẳng trách tìm không thấy, căn bản là bọn ta đã tìm sai phương hướng." Trương Bằng Vân thở dài, một lần nữa ông nhìn sang Tử Nhược Yên và cung kích quỳ xuống.
"Trương Bằng Vân, hậu nhân của thống lĩnh Trương Thuận Quân - thân vệ của Nhân hoàng, bái kiến Tử bệ hạ."
Khi Trương Bằng Vân quỳ xuống hành lễ, thân phận thật sự của ông cũng hoàn toàn để lộ ra.
Đương nhiên, mọi người không hề lo lắng chuyện ông làm giả thân phận.
Nếu muốn nghiệm chứng nó thì cũng hết sức đơn giản.
Hỏi Lưu Mẫn Sinh, chẳng phải sẽ biết rõ ư.
Ngay lúc này, sau khi Trương Bằng Vân quỳ xuống hành lễ, khí chất toàn thân ông thay đổi hoàn toàn mới, thay vào đó là một chút mùi vị thiết huyết.
Không hề có dáng vẻ tiểu nhân khúm núm như trước nữa.
Cũng không còn chút tư thái ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì.
Ngay cả khi quỳ xuống hành lễ, eo ông vẫn thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị.