Chương 809: Người biết nghe lời, nhìn vừa mắt hơn nhiều
Chương 809: Người biết nghe lời, nhìn vừa mắt hơn nhiềuChương 809: Người biết nghe lời, nhìn vừa mắt hơn nhiều
Chương 809: Người biết nghe lời, nhìn vừa mắt hơn nhiều
Như thể thoát thai hoán cốt vậy.
Tất cả những gì trong quá khứ đều do Trương Bằng Vân ngụy trang, mà giờ phút này ông mới thật sự là chính mình, cả người ông trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Phảng phất đã cởi bỏ gánh nặng, người không còn bị đè nặng nữa nên toàn thân trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tiếp đó, Trương Bằng Vân quay đầu lại và nhìn về phía thê tử, thở dài: "Thật có lỗi."
Tử Như Ảnh cũng rất chấn kinh, nhìn trượng phu của bà thật lâu.
Bà là người của Tử gia, là hậu nhân của Nhân hoàng. Còn thân phận thật sự của trượng phu bà lại là hậu nhân của thống lĩnh thân vệ Nhân hoàng.
Điều này...
Trầm mặc hồi lâu, Tử Như Ảnh từ từ bình tĩnh lại, vẫn không nói gì và nhìn trượng phu mình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tất cả những điều này còn hơn cả lời nói.
Trương Bằng Vân mím môi, trong ánh mắt tràn đây sự cảm động và cả sự mắc nợ.
Bất luận như thế nào, thê tử luôn luôn nguyện ý đứng về phía ông đến phút cuối cùng.
Trong phong ba trước đó, cuối cùng ông vẫn ở bên cạnh bà.
Tử Nhược Yên đứng lại chỗ, chắp hai tay sau lưng và yên lặng nhìn Trương Bằng Vân, từ từ lên tiếng: "Ngươi cũng biết chuyện này từ trong vực trấn thủ phải không?"
"Đúng vậy, đây coi như là giáo huấn của tổ tiên." Trương Bằng Vân gật đầu: "Trước khi thống linh trấn thủ của vực trấn thủ bọn ta rời khỏi, đã từng cố ý dặn dò ta cần phải tìm tới nơi này."
"Ở đây có liên quan đến Nhân hoàng, nhưng cụ thể là chuyện gì thì ông cũng không nói nhiều."
Vì thế, nó rất dễ khiến ta liên tưởng đến mối liên quan trong đó nên đã hỏi câu lúc nãy."
Sau khi Trương Bằng Vân giải thích, toàn hiện trường một lần nữa chìm vào yên lặng.
"Xem ra, tram cần đích thân đi đến vực trấn thủ của các ngươi một chuyến, thăm dò xem chân tướng là gì." Tử Nhược Yên bỗng nhiên lên tiếng và nhìn về phía Trương Bằng Vân.
Trương Bằng Vân vội vàng cúi đầu, khom mình hành lễ: "Thật sự là cầu còn không được, vực trấn thủ của bọn ta bây giờ đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi."
"Những ngày qua, ta đảm đương chức trưởng lão trong hội trưởng lão của liên minh bách tộc, tài nguyên mà ta mưu cầu chẳng qua chỉ như muối bỏ biển, không có tác dụng gì nhiều."
"Huống hồ, sự tồn tại của vực trấn thủ bọn là là để ổn định chiến trường hư không, khiến tài nguyên hao phí quá lớn, gần đây chiến trường hư không thường xuyên xảy ra tranh chấp, thật sự không ổn định một chút nào."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là chiến trường hư không mà ngay cả lỗ thủng màn chắn thế giới có thể sắp phải mở lại."
Nói đến đây, Trương Bằng Vân ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mộng Ly trong trận pháp truyền tin ở đối diện: "Tô minh chủ, bây giờ ngươi đã hiểu tại sao ta lại muốn từ bỏ chiến trường hư không cấp thấp rồi chứ.
"Bởi vì nguyên nhân phía sau không hề đơn giản như vậy."
Phía đối diện, Tô Mộng Ly trong trận pháp truyền tin đã không còn lộ vẻ ôn nhu nữa mà có chút nghiêm trọng: "Nếu là như vậy, ngươi nên sớm đề cập tình hình của vực trấn thủ với ta chứ."
"Như thế, ta và liên minh bách tộc có thể thuận tiện cung cấp và hỗ trợ vực trấn thủ các ngươi."
Trương Bằng Vân lắc đầu: "Việc bảo vệ vực trấn thủ rất quan trọng, nếu tùy tiện truyền tin tức này ra ngoài, một khi bị tiết lộ thì hậu quả sẽ rất thảm khốc."
"Vì thế, ta chỉ có thể thận trọng, cố gắng không tiết lộ tin tức ra ngoài mà thôi."
"Có lẽ ngươi sẽ cho rằng ta cẩn thận quá mức rồi nhưng với tình hình trước mắt thì việc thận trọng này là có lý.'
Lời của Trương Bằng Vân khiến mọi người hiểu ra và biết rằng ông đang nói đến chuyện xâm nhập của linh tộc Huyễn Ảnh của phía Tàng Vũ.
Ngoài ra, còn có những kẻ địch đang bí mật ẩn nấp trong Tàng Linh.
Tình hình hiện tại của Tàng Linh rất phức tạp, không hề sóng yên biển lặng như vẻ bên ngoài.
Sóng ngầm cuồn cuộn, khắp nơi đều là nguy hiểm và âm mưu.
"Lần này đi vực trấn thủ, bản đế cũng muốn đi cùng!" Lúc này, Lạc Nữ Ái bỗng lên tiếng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chă Tử Nhược yên: "Không thể để ngươi và Tiêu ca ca đi riêng với nhau nữa."
Lời của Lạc Nữ Ái khiến Tử Nhược yên nhìn lại: "Ngươi đi cùng làm gì, đến lúc đó lại thêm loạn."
"Sao bản đế lại không thể đi, chưa biết chừng tới lúc đó ta còn có tác dụng thì sao?" Lạc Nữ Ái chống nạnh, trừng mắt nhìn Tử Nhược Yên: "Ngươi quên rằng sau khi chúng ta liên thủ thì sẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Nói không chừng còn không cần đến Tiêu ca ca ra tay, chỉ hai chúng ta liên thủ dẫn động biến hóa đã có thể trợ giúp vực trấn thủ!" Lạc Nữ Ái thốt ra những từ ngữ chính nghĩa. Bỗng nhiên ở bên cạnh truyền đến giọng nói: "Vậy thì ta cũng đi theo."
Người lên tiếng chính là Long Khâu Bạch Thanh.
"Ngươi cũng đi theo làm gì!" Lạc Nữ Ái trừng mắt, hất hàm nhìn về phía Long Khâu Bạch Thanh.
"Như ngươi đã nói vừa nãy, ba chúng ta liên thủ sẽ bộc phát lực áp chế thế giới so với lực lượng bộc phát do hai người liên thủ, có thêm ta nữa chẳng phải sẽ càng mạnh hơn sao?" Long Khâu Bạch Thanh giải thích, thần tình bình tĩnh, giọng điệu không có chút dao động nào.