Chương 810: Lão phụ thân quá khổ
Chương 810: Lão phụ thân quá khổChương 810: Lão phụ thân quá khổ
Chuong 810: Lao phuthan qua kho
"Đồng thời, ta cũng rất tò mò chuyện liên quan đến tảng băng do Thánh Long thủ hộ."
"Nói không chừng, ta còn có thể tìm được lịch sử tộc bọn ta ở vực trấn thủ này, cũng có thể làm rõ chuyện tại sao tộc bọn ta lại có thể suy bại đến bước đường này."
Thái độ Long Khâu Bạch Thanh kiên định, lý do đầy đủ, trong lúc nhất thời khiến người khác không biết làm sao để phản bác lại.
"Được, chúng ta cùng đi thôi." Cuối cùng, Tử Nhược Yên gật đầu nhìn về phía Lạc Nữ Ái: "Nếu ngươi đã khăng khăng muốn đi, chắc không ngại việc có thêm một người, thêm một phần sức mạnh, phải không?"
"..." Lạc Nữ Ái mím môi, tức giận trừng mắt nhìn Tử Nhược Yên.
Đáng ghét.
Nữ nhân này quá giảo hoạt mài
Sau khi xác định hành trình phải đi, Tử Nhược Yên quay đầu nhìn Tô Mộng Ly trong trận pháp truyên tin phía đối diện: "Ngươi đã biết tình huống ở vực trấn thủ, có biện pháp nào điều tra được không?"
Tô Mộng Ly gật đầu: "Đương nhiên là có rồi, ta có rất nhiều bạn cũ và người cộng tác trong Yêu tộc, đồng thời còn có một vài di tích cổ."
"Đấn lúc đó điều tra rõ ràng một chút, có lẽ không thành vấn đề."
Tử Nhược Yên gật đầu, chỉ vào Trương Bằng Vân: "Chuyện liên quan đến vực trấn thủ, trước hết ta trưng dụng Trương trưởng lão của liên minh bách tộc ngươi một chút nhé."
Tô Mộng Ly dang tay ra: "Việc nặng nhẹ thế nào, ta tự biết phân biệt."
"Quả nhiên, ngươi biết nghe lời trông vừa mắt hơn nhiều." Tử Nhược Yên khẽ gật đầu.
Tô Mộng Ly nheo mắt: "..."
Cuối cùng, chuyện được quyết định vui vẻ như vậy.
Trương Bằng Vân phụ trách dẫn đường, thê tử Tử Như Ảnh và con trai Trương Phùng cũng đi theo.
Đây là do Tiêu Thiên đề nghị, hắn cảm thấy một nhà ba người phải ở cùng nhau thì mới tốt.
Nếu như Trương Bằng Vân còn rap tâm hại người, chấp mê bất ngộ.
Tiêu Thiên cũng có thể tiễn cả nhà bọn họ lên đường một cách gọn gàng, đây coi như là một việc công đức, giúp cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ sau khi chết.
Đây gọi là nhân nghĩa, gọi là lương thiện.
Luôn luôn suy nghĩ cho người khác.
Tiêu Thiên bày tỏ ý tưởng này, đồng thời vỗ nhẹ vào vai Trương Bằng Vân và bảo đối phương thư giãn.
Thật sự Trương Bằng Vân không có cách nào thư giãn được, Tử Như Ảnh và Trương Phùng thì càng run lẩy bẩy.
Bọn họ đều nghĩ không thông, rốt cuộc Tiêu Thiên trước mặt họ làm sao có thể nói ra những lời khủng bố một cách đàng hoàng chững chạc như vậy, lại còn nhân danh thiện lương và nhân nghĩa cho bằng được.
Nhưng điều không hợp thói thường nhất là bọn họ cảm thấy hình như hắn nói như vậy cũng có tí đạo lý.
Trước khi rời khỏi đây, bọn họ còn dành thời gian quan sát quá trình thẩm vấn bên phía thân trận.
Sau khi bị cưỡng ép đánh dấu ấn nô lệ, quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Chỉ là nô dịch không thể làm tổn hại đến lợi ích của chủ nhân, linh tộc Huyễn Ảnh thông minh đương nhiên có thể thông qua một vài thuật khéo léo, tránh được một vài vấn đề.
Nhưng hay là hay ở chỗ tên Đế Vũ này cũng là một kỳ tài.
Cách thức moi móc tình báo của ông đơn giản và thô bạo đến mức quá đáng.
Đế Vũ lệnh cưỡng chế hai người Tử Đông Lai và Thái Dĩnh Ngộ kể hết những gì đã trải qua hàng ngày, bắt đầu từ lúc Tàng Vũ ký sinh đến giờ.
Hai người tuyệt vọng tại chỗ, như thế này thì làm sao bọn họ còn có thể lẩn tránh, mơ hồ cái quần què gì nữa?
Ánh mắt của bọn họ nhìn Đế Vũ đều có thay đổi, quả nhiên, người đi theo cái thứ quái vật biến thái Tiêu Thiên cũng là đồ biến thái.
Bởi vì từ đầu tới cuối, đối phương không biết mệt mỏi là gì, vừa uống trà vừa nghe bọn họ thuật lại toàn bộ câu chuyện, không hề có tí mất kiên nhẫn nào.
Cho dù chỉ đơn giản là miêu tả vê vấn đề ăn uống ngủ nghỉ, đối phương vẫn nghe rất chăm chú và say sưa.
Tuy biện pháp này có hơi ngốc lại còn tốn thời gian nhưng đây là cách ổn thỏa và đáng giá nhất.
Với sự trợ giúp từ ấn nô lệ, đối phương không thể nói dối và miêu tả chi tiết mọi thứ.
Có thể thông qua dấu vết để lại, dân dần hiểu rõ sinh hoạt cũng như rất nhiều chi tiết khác của bên phía Tàng Vũ.
Chỉ là, Đế Vũ phụ trách loại chuyện này có chút vất vả rồi.
Tiêu Thiên đã đích thân hỏi thăm Đế Vũ và ban thưởng một con heo Thanh Viêm hoàn chỉnh, một con bò Thanh Viêm nguyên vẹn và sáu vò rượu Nữ Đế Thanh Viêm cho đối phương để khích lệ.
Đồng thời hắn còn bày tỏ thái độ tán thưởng cực kỳ cao đối với hành vi và tinh thân chịu khó chịu khổ, không ngại gian nan, cẩn thận giải quyết vấn đề của Đế Vũ.
Nhận được ban thưởng của Tiêu Thiên, Đế Vũ càng phấn chấn tinh thần, toàn thân tràn đầy sức lực, không kiêm được sự kích động.
Ông cũng thỉnh cầu Tiêu Thiên lợi dụng sự trợ giúp của ấn nô lệ để Tử Đông Lai và Thái Dĩnh Ngộ miêu tả chỉ tiết những trải nghiệm trong quá khứ cũng như hoạt động tâm lý của chính họ vào thời điểm đó.