Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 813 - Chương 813: Từng Có Người Ngoài Tới

Chương 813: Từng có người ngoài tới Chương 813: Từng có người ngoài tớiChương 813: Từng có người ngoài tới

Chương 813: Từng có người ngoài tới

"Ngươi từng nói, nếu như ta thất bại, sẽ giết ông ta giúp ta." Tiêu Thiên thầm nghĩ, roi chớp mắt nhìn: "Không biết ngươi đã hành động hay chưa?"

Nghĩ đến, Tiêu Thiên vẫn là rất tò mò.

Nếu như đối phương thật sự làm như vậy, chỉ sợ nghĩa phụ cẩu tạp chủng của mình sẽ gặp ác mộng đúng không.

Dù sao thì nam nhân đó...

Cũng không biết hắn có giống mình hay không, bị tính kế rơi vào hiểm cảnh.

Nếu nói như vậy, chẳng phải bản thân đã hại hắn?

Lúc Tiêu Thiên suy nghĩ, đầu óc bắt đầu đau đớn, trong đồng tử hiện ra từng tia sát ý, khí tức hung ác bắt đầu nổi lên.

Lưu Mẫn Sinh phía đối diện chợt nhận ra trạng thái của Tiêu Thiên không đúng, nên vội mở miệng.

Nhưng tiếng la hét của hắn lại không có bất kỳ tác dụng gì, Tiêu Thiên ngồi ở đó toàn thân tràn ngập sát ý, càng ngày càng nghiêm trọng.

Bên trong đồng tử cũng dần hiện ra tình cảm.

Âm!

Tiếng va chạm miệng lò luyện chiến tranh vang lên, Lưu Mẫn Sinh nghiêng đầu nhìn sang phía bên kia.

Ông phát hiện Tử Nhược Yên không biết xuất hiện từ khi nào.

"Đợi đã, ngươi..." Lưu Mẫn Sinh vội mở miệng, nhưng lại phát hiện Tử Nhược Yên không còn quan tâm, chịu đựng nhiệt độ cao của lò luyện chiến tranh, giam chân tại chỗ.

Linh khí trên dưới toàn thân nàng bắt đầu khởi động, hóa thành bông tuyết, bao phủ trên người.

Rất nhanh, Tử Nhược Yên đi tới trước mặt Tiêu Thiên, nhìn cảm xúc thì hình như đối phương đang mất khống chế, duõi nhẹ tay ra ôm lấy đầu của đối phương, ôm vào trong ngực.

"Được rồi, không sao..." Âm thanh của Tử Nhược Yên rất nhẹ, cả người tản ra hàn ý, cũng xua đi khí tức hung ác trên người đối phương.

Tiêu Thiên từ từ khôi phục lại tỉnh táo, lúc ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của Tử Nhược Yên.

"Nơi này vốn không có nguy hiểm, ta vẫn còn ở nơi này."

Nhiệt độ cực cao của lò luyện chiến tranh đối với Tiêu Thiên là một loại hưởng thụ.

Đối với người sáng tạo như Lưu Mẫn Sinh đương nhiên không có thương tổn gì.

Nhưng đối với Tử Nhược Yên lại không phải như thế.

Trên người nàng đã bắt đầu hiện ra vết phỏng, đau đớn dữ dội đến cực điểm không phải con người có thể chịu đựng được, tập kích vào trong tim khiến nàng không nhịn được mặt nhăn nhăn mày.

Nhưng mà nàng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống.

"Mau ra đây, ngươi không chịu nổi đâu." Một âm thanh bỗng nhiên truyền đến. Tử Nhược Yên quay đầu lại, phát hiện Lạc Nữ Ái không biết đã theo qua đây từ khi nào.

Đối phương cũng chịu đau đớn, cắn răng, mái tóc tím bay múa.

Lạc Nữ Ái một tay ôm lấy Tử Nhược Yên và Tiêu Thiên, bỗng nhiên vươn tay đến.

Bên kia Long Khâu Bạch Thanh tiến vào lôi đình bộc phát, tay nắm chặt Lạc Nữ Ái, mang theo người cùng nhau xông ra ngoài.

Tốc độ cực nhanh ngay cả Lưu Mẫn Sinh cũng không kịp phản ứng lại.

Ông có chút mờ mịt nhìn nam nữ cùng ngã chật vật ngoài cửa, vươn tay và búng ngón tay.

Tách!

Nhiệt độ nóng rực của cả lò luyện chiến tranh nháy mắt biến mất không thấy.

"Các ngươi quậy kiểu gì đó, đồ chơi này là ta luyện chế, các ngươi đừng làm đến bi tráng như vậy có được không?" Giọng điệu của Lưu Mẫn Sinh cực kỳ bất đắc dĩ, người trẻ tuổi trước mắt có thể chơi như vậy sao?

Thật ra Lưu Mẫn Sinh không lo lắng gì với thương thế của bọn họ lắm.

Bởi vì vết phỏng lúc trước trên người đối phương đã khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Tốc độ khôi phục thương thế của đám trẻ con này cực kỳ đáng sợ, Lưu Mẫn Sinh xem đến không nhịn được tán thưởng.

Sau khi mọi người đứng lên từ trên mặt đất, Lưu Mẫn Sinh cũng tự giác tới gần.

"Thật xin lỗi, vừa rồi ta nghĩ tới một vài chuyện không tốt lắm." Tiêu Thiên nhìn Tử Nhược Yên trước mặt có chút ngượng ngùng mở miệng.

Đồng thời, hắn lại dùng ánh mắt cực kỳ thân thiết, nhìn qua trên người đối phương: "Trên người thế nào rồi, có phải rất đau không?”

"Không sao, chẳng qua là vấn đề nhỏ thôi." Tử Nhược Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn kỹ Tiêu Thiên: "So ra, vừa rồi Tiêu lang quân làm sao vậy, nhìn qua giống như không khống chế được."

"Đúng vậy, chỉ riêng khí tức lưu lại trong căn phòng kia khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ." Lạc Nữ Ái cũng gật đầu theo, phụ họa mở miệng.

Sau đó, nàng nghiêm túc nói với Tiêu Thiên: "Tiêu ca ca, nếu có chuyện gì không vui, nhất định phải đúng lúc nói với bọn ta nhé."

"Mọi người luôn ở bên cạnh chàng."

Long Khâu Bạch Thanh chưa nói cái gì, chỉ là yên lặng lấy ra bao giấy dầu đưa cho Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhìn người bên cạnh, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là yên lặng gật đầu cầm lấy bao giấy dầu.

"Cám ơn." Tiêu Thiên chậm rãi mở miệng.

Một tiếng rất đơn giản cũng bao hàm rất nhiều tâm trạng của hắn.

Cả người cũng thoải mái thả lỏng hơn rất nhiều.

Tiêu Thiên xoay người, nhìn qua Lưu Mãn Sinh ở bên trong: "Tiền bối, tại sao người không tắt lò luyện chiến tranh sớm một chút, làm bỏng vợ của tal山 Lưu Mẫn Sinh nhìn một màn ấm áp này, biểu cảm vốn lộ ra nụ cười người mẹ cũng dần biến đổi: "Cái này sao có thể trách ta, sự việc đột nhiên xảy ra, trong giây lát ta không kịp phản ứng lại."
Bình Luận (0)
Comment