Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 812 - Chuong 812: Khong Sao,Tag Day

Chuong 812: Khong sao,tag day Chuong 812: Khong sao,tag dayChuong 812: Khong sao,tag day

Chương 812: Không sao, ta ở đây

Nhưng Tiêu Thiên không nghe, cố chấp cho rằng cái tên này mới là êm tai nhất.

Bên trong chiến hạm Liên minh Nữ Đế.

Trương Bằng Vân phụ trách điều khiển toàn bộ chiến hạm hư không, làm người cầm lái.

Mà Tử Như Ảnh, vợ của ông thì dẫn theo con trai mình đảm nhiệm thân phận như tôi tớ, tiến hành công việc về phương diện quét sạch.

Cho dù Tử Nhược Yên đi chơi, vẫn không thả lỏng, mượn năng lực đặc thù của Tiêu Ngư Nhi, làm việc từ xa, hết sức khổ cực.

Trước mặt nàng, vẻ mặt Lạc Nữ Ái không thiết sống nữa đi theo Long Khâu Bạch Thanh, đang tiếp thu sự dạy bảo đến từ Tử Nhược Yên.

Bỗng nhiên Lạc Nữ Ái cảm thấy Tử Nhược Yên đồng ý dẫn theo Long Khâu Bạch Thanh là hoàn toàn hy vọng có người phụ trợ kích thích bản thân.

Nàng rất muốn Tiêu ca ca đến đây cứu mình, nhưng sau khi lên chiến hạm Liên minh Nữ Đế.

Tiêu Thiên đã hoàn toàn biến mất, nói là muốn trải nghiệm phòng tắm hơi.

"Đúng là rất dễ chịu!" Khí nóng hôi hổi như bếp lò trong phòng, Tiêu Thiên thoải mái lẩm bẩm.

Làm da của hắn hơi phiếm hồng, đang phong tỏa bản thân phản kháng, sau khi hoàn toàn thả lỏng, cảm giác rất buông lỏng.

Mà thể linh hồn Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh đối diện hắn lại oán giận nhìn về phía hắn.

"Ngươi có thể tôn trọng ta chút không?" Trong giọng nói của Lưu Mẫn Sinh tràn đầy bất đắc dĩ, nhìn Tiêu Thiên trước mặt, không biết làm thế nào.

Tiêu Thiên mở hai mắt ra, nhìn sang Lưu Mẫn Sinh bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt: "Sao tiền bối có thể nói lời này chứ, ta vẫn rất tôn trọng người mài"

Tiêu Thiên hiểu rõ cuộc đời của Đại Viêm đế nên thật sự rất tôn trọng Lưu Mẫn Sinh.

Sự hiến dâng trước đây của đối phương khiến người khác hết sức cảm động.

Thậm chí, Tiêu Thiên còn cho rằng sự nhân nghĩa của mình đều không bằng trước đây Lưu Mẫn Sinh dâng hiến cho mình.

Ngày thường, Tiêu Thiên đối đãi với Lưu Mẫn Sinh cũng rất chú ý thái độ của mình.

"Ta không nói phương diện này, mà là lò luyện chiến tranh." Lưu Mãn Sinh xoa trán mình, hơi bất đắc dĩ: "Đây là lò luyện khí thành danh ban đầu của ta, cũng là thứ hiến tế bản thân ta."

"Hiện giờ vào trong tay ngươi, trái lại trở thành một thứ hưởng thụ hưởng lạc..."

Lưu Mẫn Sinh nói đến đây, bản thân không kìm được mà bật cười.

Ai ngờ được, có được lò luyện chiến tranh có uy năng khủng bố, kết quả lại trở thành đồ hưởng thụ của Tiêu Thiên.

Nhưng...

"Như vậy cũng rất tốt, ít nhất sẽ không có ai dùng đến thứ này nữa, hoặc là nói sẽ không bao giờ muốn dùng nữa" Lưu Mẫn Sinh lẩm bẩm đến đây, ánh mắt hơi cô đơn, trong mắt lộ ra vẻ hồi ức. Bên trong khóe mắt cứ như có nước mắt hiện lên.

Cuối cùng bị nhiệt độ cao bên trong lò luyện chiến tranh làm bốc hơi, hóa thành hơi nước linh khí, phiêu tán ra ngoài.

Thể linh hồn mô phỏng thân thể, ngoại trừ bản chất khác nhau, trên cơ thể lớn vẫn còn thể chất đặc biệt biểu hiện tương đồng với thân thể.

Tiêu Thiên đang nằm phía đối diện cũng không nói gì thêm, thậm chí hô hấp hơi chậm dần, cho đối phương một không gian nhất định.

Hắn nhìn Lưu Mẫn Sinh phía đối diện, nhìn thần thái đối phương hình như là đang nhớ đến cái gì đó.

Nghĩ đến, có lẽ đối phương đang nhớ đến con của mình.

Dù sao thì ban đầu cũng có chín mươi chín đứa trẻ, cũng hiến tế với ông bên trong lò luyện chiến tranh.

Hiện giờ, linh hồn của ông vẫn còn, thậm chí còn từ từ hồi phục, có thể có cơ hội khôi phục thân thể, giành lấy cuộc sống mới.

Nhưng con của ông không trở về được nữa.

Lúc này, trước mặt Tiêu Thiên không còn là Đại Viêm đế nữa, chỉ là một người cha bình thường.

Giờ phút này, Tiêu Thiên cũng nhớ đến nhạc phụ Tử Đế Tôn, còn có nhạc mẫu Tuyết Như Yên của mình.

Hình như bình thường bọn họ không biểu hiện ra gì cả, đặc biệt là ở trước mặt Tử Nhược Yên, đều là cặp phụ mẫu vô cùng ấm áp hiền hòa.

Nhưng đến lúc đêm dài vắng người, sau khi uống rượu, hai phu thê họ đều rơi nước mắt.

Thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến trước mộ hai huynh trưởng của Tử Nhược Yên.

Dù sao cũng là con của mình...

Chỉ là bọn họ đều chết giấu Tử Nhược Yên, không cho nàng biết những điều này, tránh mang đến gánh nặng cho nàng.

Nhưng không giấu được Tiêu Thiên, vì vậy theo như hắn thấy, nhạc phụ nhạc mẫu của mình, cũng là phụ mẫu rất tốt.

"Cho nên sau ban đầu ta lại có nghĩa phụ như vậy chứ, đúng là đồ chóa." Tiêu Thiên hơi ngẩng đầu lên, nhớ đến những ngày tháng trong quá khứ.

Chuyện đáng tiếc duy nhất của hắn chính là không có năng lực giết ông ta.

Thậm chí còn bị đối phương thiết kế vây đánh, cuối cùng phát hiện bên cạnh mình không có ai có thể tin tưởng được cả.

Người mà bản thân cứu, người truyền thụ, người tin tưởng.

Đều là thuộc hạ của nghĩa phụ.

Chỉ có tên nhãi xếp hạng phía trên mình, bị hiệp hội sát thủ không có mắt nhìn gạch tên với mình.

Hình như mới là người bạn duy nhất của mình.
Bình Luận (0)
Comment