Chuong 827: Ba dao
Chuong 827: Ba daoChuong 827: Ba dao
Chương 827: Bá đạo
"Rõ ràng là tình hình ngày càng chuyển biến xấu nhưng binh sĩ trấn thủ giới quan lại nói là tình hình đã tốt đẹp lên rồi."
"Thậm chí trận pháp sao băng rực lửa cũng đã được thay đổi, màn chắn trận pháp tiến vào giới quan cũng bị thay bằng thứ khác."
"Nếu không nhờ Tiêu đại nhân, chỉ e rằng con trai đã chết dọc đường rồi."
Trương Du Viễn vốn đang buồn thương tình cảnh của con trai, vừa nghe xong thì ông giật mình kinh hãi: “Sao lại..."
"Rõ ràng đều đã ổn định rồi chứ, đảo trấn thủ đã không còn lắc lư nữa."
"Hạch tâm trấn thủ cũng không còn chấn động nữa, sao lại có thể chuyển biến xấu chứ?"
Trương Du Viễn liên tục lên tiếng, biểu cảm rất kinh ngạc.
"Phụ thân, bọn ta quay lại thì màn chắn thế giới ở trấn thủ vực đã trở nên ảm đạm không có ánh sáng và bắt đầu rạn nứt." Trương Bằng Vân nghiêm túc kể rõ tình huống lúc đó: "Thế này thì chuyển biến tốt chỗ nào?"
Trương Du Viễn biến sắc, mặt hơi tái nhợt: "Sao lại như vậy?"
"Phụ thân nhanh kể rõ những chuyện đã xảy ra ở vực trấn thủ trong khoảng thời gian này cho tal" Trương Bằng Vân bắt lấy tay phụ thân, cẩn thận hỏi thăm.
Sau khi hỏi xong, sắc mặt Trương Bằng Vân lập tức nặng nề, vội vàng dẫn phụ thân quay lại.
Lúc này, hại vị huynh trưởng của Trương Bằng Vân đã chuẩn bị xong mọi thứ như ông dặn dò.
Giữa sân, Tiêu Thiên bọn họ vừa ăn uống no say vừa lắng nghe Trương Bằng Vân - người đã hiểu rõ tình hình - kể lại những gì đã xảy ra ở vực trấn thủ trong khoảng thời gian này.
Lúc đề cập tới những chuyện này, Trương Bằng Vân không thể không nhắc tới một người.
Đó chính là huynh trưởng của ông, Trương Bằng Phi.
Khi nhắc tới Trương Bằng Phi, biểu cảm của Trương Bằng Vân trở nên u ám hơn rất nhiều.
Nguồn gốc của việc vực trấn thủ bắt đầu suy bại và bất ổn liên quan đến vị huynh trưởng này của ông.
Trương Bằng Vân từng là người chấp chưởng của vực trấn thủ thứ một trăm năm mươi chín.
Huynh trưởng Trương Bằng Phi của ông lại là người phụ trách canh giữ trận pháp trấn thủ, nhưng khoảng mấy chục năm trước trận pháp trấn thủ bỗng nhiên bạo động.
Vốn là người canh giữ trận pháp nhưng huynh trưởng Trương Bằng Phi lại không làm hết chức trách, ngược lại phản ứng đầu tiên của ông ấy là chạy trốn.
Mà việc chạy trốn của ông đã chiến lực lượng trận pháp trấn thủ bắt đầu suy yếu, đồng thời còn dẫn đến việc hơn ngàn binh sĩ trấn thủ trận pháp phải hiến tế tính mạng của bản thân để tạm thời giữ ổn định cho trận pháp.
"Lúc ấy, nếu hắn không bỏ chạy, căn bản sẽ không bị mất mạng, chỉ cần an phận trấn thủ trận pháp, cùng lắm là chỉ bị giảm tu vi." Trương Bằng Vân nghiến răng nghiến lợi, bàn tay hơi run run.
"Giảm tu vi mà thôi, tiếp tục tu hành là được rồi, hắn..." Trương Bằng Vân trừng mắt, vẻ giận dữ hiện lên trong ánh mắt, ông hoàn toàn không thể tha thứ cho hành vi lúc đó của vị huynh trưởng này.
Ở bên cạnh, Trương Du Viễn không khỏi thở dài, vỗ bả vai con trai.
"Khiến chư vị chê cười rồi, không phải là hắn thất thố mà là khi trận pháp bạo động, mẹ ruột của hắn cũng tức là thê tử của ta, đã đến thăm đứa con bất hiếu kia."
"Vô tình bị cuốn vào bạo động, mất mạng..."
Khi kể đến đây, nét mặt Trương Du Viễn cũng hơi ảm đạm: "Suy cho cùng, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, không ai có thể khống chế được loại chuyện này."
Trương Bằng Vân thở sâu, hai bàn tay siết chặt và vẫn đang phát run: "Nhưng chuyện ngoài ý muốn này, năm đó hắn hoàn toàn có năng lực để bảo vệ mẫu thân cũng như bảo vệ những tướng sĩ để bọn họ không cần phải hy sinh tính mạng của bản thân, cũng sẽ không khiến trận pháp của vực trấn thủ bắt đầu chuyển biến xấu."
"Hắn thì hay rồi, phạm sai lầm, hại chết mẫu thân, lại còn vùng vằng bỏ nhà ra đi. Hắn lợi dụng kinh nghiệm trấn thủ trận pháp của bản thân , nhận biết dao động trận pháp trấn thủ và thoát khỏi vực trấn thủ."
"Bây giờ hắn quay về, còn dẫn sói vào nhà, tình hình của vực trấn thủ tệ đến mức này chắc chắn có liên quan đến hắn."
Nói đến đây, Trương Bằng Vân nổi giận đùng đùng, máu nóng bốc lên não, dường như sắp trào ra đến nơi.
"Cho dù lần này không phải hắn cải biến trận pháp, ít nhất hắn cũng có liên quan đến việc này."
"Suy cho cùng, vị trí người chấp trận là do ta đảm nhận thay hắn, sau này ta đã tiến hành thay đổi nâng cao mà thành."
Giọng điệu Trương Bằng Vân càng nói càng phẫn nộ, khiến mọi người ở bên cạnh nghe được thì chỉ đành nhếch miệng.
Chẳng trách ông lại tức giận nhiều như vậy, có một vị huynh trưởng bày ra thế khó như vậy, ông có phản ứng như này cũng là hợp tình hợp lý.
"Dẫn sói vào nhà, ngươi đang nói đến những bộ hạ cũ hoàng đình mà huynh trưởng ngươi dẫn về lần này ư?" Lúc này, Tử Nhược Yên lên tiếng, nhìn vê phía Trương Bằng Vân.
Trương Bằng Vân gật đầu: "Đúng vậy!"
"Tại sao lại nói như vậy?" Tử Nhược Yên nói tiếp.
Trương Bằng Vân hít một hơi thật sâu, tiếp tục trả lời: "Hồi nấy ở bên ngoài viện tử, ta đã hỏi phụ thân, lần này Trương Bằng Phi dẫn theo bộ hạ cũ hoàng đình trở về, tuyên bố là đền bù sai lầm trước đây, ổn định vực trấn thủ."