Chương 826: Tạm thời chịu thua (2)
Chương 826: Tạm thời chịu thua (2)Chương 826: Tạm thời chịu thua (2)
Chương 826: Tạm thời chịu thua (2)
"Còn nữa, ngươi phải phân phó người đến tặng một ít lễ vật làm quà tạ lỗi."
"Cứ nói là chúng ta làm việc lỗ mãng nhưng cũng vì an nguy của vực trấn thủ nên mới phải làm ra chuyện sai lầm, tùy tiện động thủ là có tội."
Nghe nam tử nói xong, thống lĩnh hộ vệ cau mày: "Bệ hạ còn muốn đến nhà tạ lỗi ư? Ấn Nhân hoàng của ngài bị đoạt mất rồi, lại còn bị mất mặt..."
"Mặt mũi không đáng tiền, đây không phải ở trên triều đường của chúng ta mà là ở trong vực trấn thủ, trong đại cục." Nam tử mặc long bào màu đen lắc đầu nhìn thống lĩnh hộ vệ: "Ngươi đừng so đo mấy thứ không đáng giá đó, cứ đi làm theo lời của trâẫm."
“Tuân lệnh!"
Nam tử long bào màu đen quay người nhìn về phía con thuyền Liên minh Nữ Đế biến mất và chìm vào dòng suy tư.
Hắn đang suy nghĩ, chẳng lẽ Nữ Đế vừa lên tiếng xuất thủ chính là hậu nhân của Tử gia sao?
Có phải nàng được Đại Viêm đế âm thầm hỗ trợ mới có thể đoạt được ấn Nhân hoàng không?
"Hy vọng các ngươi sẽ không phá hỏng kế hoạch vào thời điểm quan trọng này là được." Nam tử long bào màu đen chậm rãi lên tiếng, nheo mắt lại. ...
Một bên khác.
Trên hòn đảo lơ lửng này cũng có một tòa thành lớn.
So với vực trấn thủ mà Tiêu Thiên đã đến trước đây, những người sinh sống trong vực trấn thủ này đều là Nhân tộc.
Sau khi thu lại con thuyền Liên minh Nữ Đế, mọi người tiến vào phủ trấn thủ ở trung tâm thành dưới sự dẫn đường của Trương Du Viễn.
Phủ trấn thủ rộng lớn, giống như một tòa thành nhỏ vậy.
Tiến vào trong phủ trấn thủ tức là Trương Bằng Vân đã được trở về nhà, phụ thân ông còn chưa kịp lên tiếng thì ông đã lập tức phân phó cho người trong phủ đệ.
Đầu tiên là dọn dẹp viện tử to nhất đẹp nhất trong phủ đệ để cho Tiêu Thiên nghỉ ngơi.
Trương Du Viễn ở bên cạnh không lên tiếng, yên lặng quan sát cử động của con trai mình.
Chỉ là, khi nhìn thấy tất cả mọi việc con trai phân phó đều lấy nam tử trẻ tuổi kia làm chủ, ông có chút bất ngờ.
Ông vốn cho rằng, người quan trọng nhất trong nhóm người này nên là Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh.
Kết quả, tất cả mọi việc con trai ông đều ưu tiên Tiêu Thiên lên hàng đầu, hoàn toàn không để ý đến Lưu Mãn Sinh.
Đối với sự phân biệt đối xử này, Trương Du Viễn phát hiện Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh có vẻ như hoàn toàn không quan tâm chút nào.
Thậm chí vẻ mặt ông còn rất bình thường, như thể ông không có ý kiến gì về sự sắp xếp này.
Điều này khiến Trương Du Viễn càng bất ngờ và không khỏi nhìn Tiêu Thiên nhiều hơn một chút. Ông cảm nhận được khí tức của đối phương rất bình thường, trông hắn không khác gì một thường nhân.
Ông càng nghĩ càng không hiểu, nam nhân này có tài đức gì khiến cho con trai Trương Bằng Vân đối đãi như vậy?
"Tiêu đại nhân, mọi người đi nghỉ ngơi trước đí, ta bảo hạ nhân chuẩn bị ít thức ăn đặc sắc, một lát nữa sẽ mang đến cho mọi người sau." Trương Bằng Vân cung kính xin chỉ thị của Tiêu Thiên.
"Được, ngươi đi đi, nhớ chuẩn bị thức ăn đem qua nhanh đó." Tiêu Thiên huơ tay để Trương Bằng Vân đi qua.
Vì muốn nhanh chóng đến nơi, hắn ở lâu trong thuyền Liên minh Nữ Đế cũng rất buồn chán nên tất nhiên hắn muốn thư giãn nhiều hơn một chút.
Chính sự gì gì đó không phải vội.
Trương Bằng Vân gật đầu, nhanh chóng dẫn theo vợ con và nhóm người phụ thân rời khỏi viện tử này trước.
Sau khi đi hơi xa một chút, Trương Bằng Vân lần nữa dặn dò: "Nhị ca, tam ca, hai người nhanh gọi người đem những món ăn đặc sắc và rượu ngon trong vực trấn thủ đều đưa đến viện tử đi."
Hai huynh trưởng của Trương Bằng Vân nhìn nhau một lúc rồi cũng gật đầu.
Bọn họ chịu thua vị đệ đệ này nên đương nhiên sẽ bằng lòng nghe theo.
Trương Du Viễn ở bên cạnh thật sự không hiểu nổi: "Vân nhi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
"Phụ thân, việc này kể ra rất dài dòng..." Sau đó, Trương Bằng Vân tóm gọn trọng điểm và kể hết đầu đuôi mọi việc cho phụ thân.
Trương Tu Viễn cảm thấy đau lòng khi nghe con trai kể vê những chuyện đã trải qua.
Vì vực trấn thủ con trai đã phải chịu nhiều cực khổ, ủy khuất ở bên ngoài như vậy.
Càng về sau càng trở nên giống như nô bộc của nhà người ta.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.
Người làm cha như ông cũng chỉ có thể đau lòng chứ không thể làm gì khác.
Ở một khía cạnh nào đó, chỉ có thể nói rằng con trai ông đã phạm sai lầm và thừa nhận lỗi sai của mình.
Thế đạo này, tình hình này, có thể sống sót và giữ được cái mạng của mình đã là tốt lắm rồi.
"Huống hồ, vị Tiêu đại nhân đã giải quyết nguy cơ của hai vực trấn thủ, nếu ngài có thể giải quyết vấn đề của vực trấn thủ chúng ta, mọi người cũng không cần thiết phải trấn thủ ở cái nơi này."
"Cũng không cần phải nơm nớp lo sợ bị bồi táng cùng vực trấn thủ nữa."
Trương Bằng Vân nói đến đây, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: "Nhưng phụ thân à, sao bây giờ vực trấn thủ lại hỗn loạn không ngừng như vậy?”