Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 832 - Chương 832: Kiếm Bá Đạo

Chương 832: Kiếm bá đạo Chương 832: Kiếm bá đạoChương 832: Kiếm bá đạo

Chuong 832: Kiem ba dao

"Hoàng đế Đại Viêm tái hiện, dự đoán là chân thân nhưng đỉnh phong không còn, dù sao lúc trước hắn cũng hiến tế bản thân."

Đề cập đến đây, ánh mắt Bạch Tôn Nhân hiện ra vẻ tàn nhẫn: "Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cứ đoạt hết đi."

"Đoạt hết?" Sắc mặt Tử Bá Nghiệp khẽ biến.

Người có tên cây có bóng, hắn vẫn rất kiêng ki hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh.

"Be hạ, người quên trải nghiệm lúc trước bị đuổi ra phố, ăn xin suốt dọc đường à?" Lúc này, Bạch Tôn Nhân bổ sung: "Căn cơ của chúng ta không vững, mọi thứ mà hiện giờ chúng ta sở hữu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào...'

"Lúc trước người có thể gặp phải những điều đó chính là bởi vì không đủ mạnh!"

"Hiện giờ, người phải nắm chắc tất cả cơ hội, trở nên mạnh lên!"

Tử Bá Nghiệp theo khuyên bảo của Bạch Tôn Nhân, ánh mắt càng thêm kiên định: "Đúng vậy, công tích của hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh rất lớn nhưng cũng là người của thời đại quá khứ."

"Nếu là người già của thời đại quá khứ nên thành thật theo lịch sử đi xa, không phải đến hiện tại góp vui."

"Cùng nhau bắt lấy, càng thêm lớn mạnh, thành tựu sự nghiệp to lớn."

Tử Bá Nghiệp nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng vung lên rồi nhìn qua Bạch Tôn Nhân bên cạnh: "Trẫm tin rằng đế quốc Nam Điện sẽ không phải là Nhân tộc hoàng đình kế tiếp mà là tôn tại mới vượt qua hoàng đình."

"Lão phu quả nhiên không nhìn lầm người!" Trong ánh mắt của Bạch Tôn Nhân tràn đầy vui mừng, chắp tay với Tử Bá Nghiệp: 'Bệ hạ yên tâm, lão phu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phụ trợ người, thành tựu thống trị một phen."

Tử Bá Nghiệp cũng lộ ra nụ cười, chắp tay với Bạch Tôn Nhân.

"Vậy thì trong miệng các ngươi muốn đoạt cái này đoạt cái kia, lấy cái gì đoạt, có quan hệ với việc các ngươi đến vực trấn thủ này sao?" Một tiếng đặt câu hỏi bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh.

Âm thanh đột nhiên tới khiến Tử Bá Nghiệp theo bản năng mở miệng: "Nói là đoạt, chi bằng nói là cướp, tranh...'

Nói được một nửa, hắn đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn.

Phát hiện bên cạnh không biết khi nào đã xuất hiện một nam tử tuấn dật khoác vương bào.

Đối phương giống như trở ve nhà mình, tùy tiện kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, vươn tay lấy điểm tâm trên bàn.

"Ồ, hương vị không tệ." Tiêu Thiên ngồi xuống không coi ai ra gì gật đầu, vừa ăn vừa nhìn về phía Tử Bá Nghiệp trừng to mắt: "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta mà."

Chân mày của Tử Bá Nghiệp run rẩy, hắn nhận ra nam nhân này.

Trước kia trên boong tàu chiến hạm, nam nhân này đã đứng ở đó, hắn thấy rất rõ.

Hắn hơi híp hai mắt ngóng nhìn Tiêu Thiên. Đối phương có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong viện, chỉ sợ thực lực không hề yếu, khí tức trên người không hiện ra cảm giác giống như người thường.

Không đơn giản.

Cộng thêm đối phương đến cùng đám người hoàng đế Đại Viêm, có thể có tư cách đồng hành chỉ sợ không phải kẻ yếu.

Người am hiểu che giấu khí tức?

E rằng là như thế, đối phương tùy tiện đến có lẽ là cược bọn họ không dám tùy ý ra tay ở phủ trấn thủ, trên địa bàn của người khác.

Mới không kiêng nể như vậy?

Lúc trước nghe nội dung mà thống lĩnh Ngô Tiên Khánh đề cập đến Nữ Đế cực kỳ bá đạo kia, người này đồng hành cùng đối phương.

Chỉ sợ cũng là một tên làm việc bá đạo mới không kiêng nể gì như vậy.

"Thằng nhóc, ngươi rất ngông cuồng, đến một mình không sợ chết sao?" Bạch Tôn Nhân bên cạnh thoáng tựa vào tọa ỷ chậm rãi mở miệng.

Tiêu Thiên nghe thấy lời nói của Bạch Tôn Nhân thì nhướng mày: "Có ý tứ gì, ngươi muốn giết ta?"

"Ha ha...' Bạch Tôn Nhân không trả lời, chỉ là cười khẩy hai tiếng,'Ngươi đoán xem?"

Tử Bá Nghiệp cũng hơi nắm chặt tay, linh khí trong cơ thể lờ mờ bắt đầu khởi động.

"Ta không đoán." Tiêu Thiên lắc đầu: "Ta không thích đoán tới đoán lui, các ngươi vẫn nên trực tiếp nói cho ta biết rốt cuộc kế hoạch là gì đi."

"Chính cái gọi là khoan hồng với người xưng tội, nghiêm khắc với kẻ chống cự."

"Lần này ta qua đây cũng là muốn làm khách ở trong nhà người khác, tạo sát nghiệt lung tung thật sự không lễ phép cho lắm."

"Huống chỉ lỡ như ta không khống chế được lực đạo, máu tươi văng tung tóe làm do phòng của người khác, chẳng phải là quá mức không ổn sao."

Nói đến đây, Tiêu Thiên thở dài nhìn Tử Bá Nghiệp và Bạch Tôn Nhân trước mặt: "Thực lực của ta rất mạnh, loại bỏ các ngươi chẳng qua dễ như trở bàn tay."

"Nhưng mà cứ đánh đánh giết giết quá tàn bạo."

"Ta khuyên các ngươi cho bản thân một cơ hội sống."

"Sống làm người, các ngươi cũng không dễ dàng."

Nói tới đây, Tiêu Thiên bị sự thiện lương của bản thân cảm động, nâng ấm trà trên bàn trước mặt rót cho mình một ly.

Hắn tin rằng bản thân thành khẩn như vậy, có lẽ đối phương có thể cảm nhận được, cho mình một đáp án vừa lòng.

Hắn có lòng tin, có lẽ việc này sẽ có một kết cục tốt.

Dù sao bản thân cũng đã nói với bọn họ là mình rất mạnh, phàm người có chút đầu óc chắc sẽ biết quý trọng cơ hội rất vất vả mới lấy được nhỉ.
Bình Luận (0)
Comment