Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 835 - Chuong 835: Hoan Toan Khong Doan Ra Nguoi Nay

Chuong 835: Hoan toan khong doan ra nguoi nay Chuong 835: Hoan toan khong doan ra nguoi nayChuong 835: Hoan toan khong doan ra nguoi nay

Chuong 835: Hoan toan khong doan ra nguoi nay

Khiến Tử Bá Nghiệp cảm thấy sợ hãi nhất là không phải chiến lực khủng bố của đối phương.

Mà là suy nghĩ trong đầu của đối phương.

Đến bây giờ, Tử Bá Nghiệp có chút đoán không ra, rốt cuộc nam nhân trước mặt là thế nào.

Hắn vắt hết óc, nghĩ mãi không ra, lý do Tiêu Thiên không chút do dự gạt bỏ Bạch Tôn Nhân, tại sao lại cảm thấy đối phương âm hiểm độc ác nhỉ.

Mặc dù lão già này quả thật là âm hiểm độc ác.

Nhưng vấn đề là hắn mạnh mẽ như vậy, tại sao lại cảm thấy sợ.

Sau đó dùng lý do này đuổi giết đối phương thành cặn bã.

Nam nhân trước mắt hoàn toàn không thể tính toán theo lẽ thường, đây mới là điểm kinh khủng nhất.

Tử Bá Nghiệp nuốt nước bọt, hắn cũng nghi ngờ, nói không chừng vừa nghiêng đầu, Tiêu Thiên cũng giết chết mình.

Có thể không khóc được à?

Sau khi Tử Bá Nghiệp suy tư thì ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt.

"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Tiếng nói của Tiêu Thiên trâm thấp, mở miệng hỏi.

Tử Bá Nghiệp hít thở sâu, hô hấp gần như dinh tre:

Bichl

Hai đầu gối của Tử Bá Nghiệp mêm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, vậy mà lại bị dọa sắp khóc.

Không thể trách Hoàng Đế của đế quốc Nam Điện là Tử Bá nghiệp không có gan, không có cốt khí.

Thật sự là bởi vì ác mộng Bạch Tôn Nhân bao trùm trên đầu mình, tồn tại Trường Hà cảnh đáng sợ luôn là bóng ma của hắn.

Dù sao cũng biết rõ người ủng hộ hắn có lòng hại hắn.

Bản thân chỉ là một con heo có thể bị chém giết bất cứ lúc nào.

Tâm trạng có thể vui vẻ được à?

Nhưng ám ảnh tâm lý bản thân lại bị Tiêu Thiên trước mặt dễ dàng gạt bỏ.

Đối phương đã tạo thành ám ảnh tâm lý cực lớn đối với mình.

"Be hạ..." Ngô Tiên Khánh ngây ngốc lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng lao đến, nhào tới trước mặt đối phương.

Hắn xoay người lại, run ray nhìn Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhíu mày, đứng thẳng người.

Ngay lúc hắn hơi động thân thì hai người trước mặt càng hoảng sợ.

Cơ thể của Tử Bá Nghiệp ngã ra, ngã ngồi trên mặt đất, mà Ngô Tiên Khánh thì lùi lại phía sau, vẫn chặn ở trước người hắn. Đúng lúc này, âm thanh dò hỏi kỳ lạ vang lên: "Tiêu lang quân, chàng đang làm gì vậy?”

Trước cửa viện lạc, đám người Tử Nhược Yên đã đến.

Nhưng sau khi bọn họ chạy đến lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Hình như Hoàng Đế khoác long bào màu đen trước đó đã khóc, yếu nhớt ngã trên mặt đất, mà trước mặt là thống lĩnh che chở.

Tiêu Thiên đứng ở đó nhìn hai người họ từ trên cao xuống, khuôn mặt ở bên trong bóng mờ.

Cho người ta cảm giác giống như Tiêu Thiên ức hiếp người ta khóc lên.

Tiêu Thiên xoay đầu lại, đối diện với từng ánh mắt cổ quái: "Thật ra là hắn tự hù dọa bản thân khóc, các ngươi tin không?”...

Sự việc tạm hoãn, mọi người lần nữa ngồi xuống viện lạc.

Sau khi nghe Tiêu Thiên nói rõ thì từng biểu cảm càng cổ quái.

Lưu Mẫn Sinh vuốt trán, không biết nên mở miệng thế nào.

Người ta là Trường Hà cảnh, lại bị ngươi xử lý?

"Người này là Hoàng Đế, tất nhiên là chủ mưu, không rõ chi tiết, hỏi hắn là được." Tiêu Thiên hu nhẹ rồi nhìn về phía người bên cạnh: "Chỉ sợ hắn bị dọa ngốc, sẽ thành thật khai báo tất cả."

"Tiêu ca ca, rõ ràng người mà chàng giết mới là chủ mưu thật sự, kẻ đứng đằng sau!" Lạc Nữ Ái không khỏi lắc đầu về lời nói của Tiêu Thiên.

"Hửm..." Tiêu Thiên trừng mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lạc Nữ Ái, trong mắt tràn đầy nghỉ ngờ.

Long Khâu Bạch Thanh nhìn sang Lạc Nữ Ái: "Sao ngươi lại nghĩ ra chuyện này?"

Tử Nhược Yên cũng nhìn sang Lạc Nữ Ái, rất bất ngờ.

Sao đột nhiên đầu óc của đối phương lại nhanh nhẹn, trở nên thông minh như vậy, không hợp lý.

"Bạch Tôn Nhân chết đi đó là Trường Hà cảnh, rõ ràng lợi hại hơn Hoàng Đế này, chắc chắn là ai lợi hại hơn thì người đó làm chủ!" Lạc Nữ Ái nói một cách đương nhiên, nắm chặt hai quyền: "Nếu mỗi lần ta đều nằm sấp dưới ngươi, vậy thì vị trí của lão đại... chậc..."

Tử Nhược Yên chặn miệng của Lạc Nữ Ái lại để đối phương nuốt lại lời nói.

Trên mặt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Quả nhiên nàng không nên mong chờ gì về người này, chỉ sợ trong đầu của người này đều là cơ thể.

Bất kể là cái gì, sức mạnh đều là thứ nhất.

"Nhưng có rất nhiều chuyện, hỏi ngươi cũng không có gì khác biệt." Tử Nhược Yên quay đầu, nhìn về phía Tử Bá Nghiệp quỳ trên mặt đất.

Dáng vẻ của đối phương có chút thê thảm, toàn bộ bên phải đều là máu tươi chảy đầm đìa.

Tất cả những điều này đều là lúc hắn chém Tiêu Thiên đã tự chấn bản thân thành như vậy.

Tử Bá Nghiệp cũng là tiêu sái, lộ ra nụ cười thảm, nhìn về phía Tử Nhược Yên: "Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay lưu lạc đến nước này, tram đã không còn gì để nói."

"Ngươi có gì muốn hỏi, cứ hỏi thoải mái đi."

Tử Bá Nghiệp nói xong, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, hết sức thản nhiên. Hắn cũng biết hôm nay mình sống hay chết hoàn toàn không cách nào nắm giữ được, mà cũng không có cơ hội.
Bình Luận (0)
Comment