Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 845 - Chương 845: Ta Muốn Hóng Chuyện

Chương 845: Ta muốn hóng chuyện Chương 845: Ta muốn hóng chuyệnChương 845: Ta muốn hóng chuyện

Chương 845: Ta muốn hong chuyện

Răng rắc!

Tiếng vỡ vụn bỗng vang lên lần nữa.

Khi nghe được động tĩnh này, biểu cảm của mọi người đều lộ ra vẻ bất ngờ.

Sự tình trần ai rơi xuống, tiếng vỡ vụn này đến từ đâu.

Âm thanh rất lớn, động tĩnh không nhỏ, mặt đất hơi chấn động.

"Nứt ra rồi!" Bên cạnh, Lạc Nữ Ái bỗng nhiên chỉ vào mặt đất gần đó và hét lên.

Mọi người đồng loạt nghiêng đầu, phát hiện mặt đất dưới chân đang nứt ra, không ngừng sụp đổ.

Đồng thời, có ánh sáng rực rỡ không ngừng phát ra từ mặt đất vỡ vụn.

Không lâu lắm, một tảng băng đột nhiên nổi lên từ trung tâm hòn đảo.

Trong tảng băng lạnh có một bóng người, nhìn kỹ có thể thấy trong đó có một vị đại tướng mặc giáp đang khoanh chân ngồi xếp bằng.

Giọng nói và khuôn mặt trong tảng băng phong rất giống với Trương Du Viễn và Trương Bằng Vân.

"Trương Thuận Quân!" Khi nhìn thấy người trong tảng băng phong, Lưu Mẫn Sinh liền nhận ra đây là lão hỏa kế cùng thời đại với ông.

Từng là thống lĩnh thân vệ của Nhân hoàng Tử Cực Vô Địch và là tổ tiên của Trương gia trong vực trấn thủ.

Khi Lưu Mẫn Sinh buộc miệng nói tên người này thì thân hình trong băng phong đột nhiên mở mắt ra.

Khi Trương Thuận Quân mở mắt ra, trên tảng băng đóng băng ông bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Trong khoảnh khắc vết rạn xuất hiện, từng đạo đường vân trận pháp lập tức phun trào ra, những đường vân này rõ ràng được khắc sâu bên trong tảng băng này.

Bình thường chúng không hiện lên nhưng khi băng nứt ra, chúng bị kích thích, hiện ra hình dáng ban đầu của trận pháp.

Khi những đường băng nứt như mạng nhện dày đặc, vụn băng kia không bắn tung tóe ra xung quanh, ngược lại chúng rơi lộp bộp xuống mặt đất.

Để lộ thân hình Trương Thuận Quân, ông đứng dậy, không nói gì, chỉ nhìn Lưu Mẫn Sinh trước mặt thật lâu.

"Nhân hoàng đại nhân thích ăn gì nhất khi trốn ở chỗ ngươi?" Câu đầu tiên Trương Thuận Quân hỏi đã khiến mọi người kinh ngạc.

Khóe miệng Lưu Mãn Sinh khẽ nhếch lên: "Nếu để tên kia biết chuyện ngươi hỏi vấn đề này làm bại lộ bí mật nhỏ của hắn ở trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn hắn sẽ giận ngươi đó."

Nói đến đây, Lưu Mẫn Sinh dang tay ra một cách bất đắc dĩ: 'Ăn thận, với lại hắn thích sai vặt ta, thích ăn thật cay."

"Lại còn ép ngươi ăn.'

"Lần này, thân phận không thành vấn đề rồi chứ."

Trước đáp án của Lưu Mẫn Sinh, Trương Thuận Quân hài lòng gật đầu, rõ ràng là đồng tình với câu trả lời của đối phương.

Nụ cười hiện trên mặt ông: "Thật sự không ngờ rằng ta còn có thể gặp lại ngươi."

Bên cạnh, cả đám ngươi đều trừng lớn đôi mắt, nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cảm giác vô cùng chấn động và kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ rằng Nhân hoàng Tử Cực Vô Địch lại thích ăn thứ này vào những lúc riêng tư.

Có điều, ngẫm lại thì chuyện này có vẻ hợp tình hợp lý.

"Trạng thái của ngươi bây giờ rất kỳ lạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại thức tỉnh." Trương Thuận Quân vừa nói vừa nhìn mọi người xung quanh.

"Theo lý, ta dùng thân mình tọa trấn vực trấn thủ này, có nghĩa ta là tuyến phòng ngự cuối cùng, một khi vực trấn thủ vỡ vụn thì mới đến lúc ta thức tỉnh."

"Khi thời điểm đó lên sẽ là lúc ta hiến tế bản thân mình, nhưng tại sao..."

Trương Thuận Quân vừa nói vừa khuấy động linh khí trong cơ thể, đồng thời khuếch tán ý chí của mình ra xung quanh, cẩn thận cảm nhận.

Ông phát hiện toàn bộ vực trấn thủ hoàn toàn không bị tổn hại, cũng như không có dấu hiệu bị vỡ vụn hay sụp đổ.

Thậm chí lực lượng xé rách không gian kia cũng không có chút dấu vết nào, điều này rất quỷ dị.

"Nguy cơ ở đây đã được giải trừ triệt để rồi." Lưu Mẫn Sinh vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Thiên ở bên cạnh, chép miệng: "Vị tiểu hữu này đã trực tiếp làm nổ tung nguồn gốc tiến công của bên phía Tàng Vũ rồi."

"Ngươi không nhận ra rằng đã không còn ấn trấn thủ nữa ư?"

Lời của Lưu Mãn Sinh khiến con ngươi của Trương Thuận Quân co lại, không thể tin nổi.

Sau đó, Lưu Mãn Sinh lại tóm tắt nguyên nhân quá trình kết quả và kể cho đối phương nghe.

Trương Thuận Quân hít một hơi lạnh, không khỏi nhìn về phía Tiêu Thiên.

Ông nhận thấy trên người đối phương không mảy may có chút dao động linh khí nào, giống như một người bình thường.

Nhưng chính nam nhân nhìn có vẻ bình thường này thực chất lại là người giải quyết triệt để vấn đề vực trấn thủ.

Chuyện này sao có thể được?

Với lại...

"Tại sao khí tức huyết mạch trên người ngươi lại gần giống với Nhân hoàng đại nhân vậy." Lúc này, Trương Thuận Quân lân nữa quay đầu nhìn về phía Tử Nhược Yên.

Ông có thể cảm nhận rõ ràng khí tức huyết mạch của đối phương rất gần gũi với Tử Cực Vô Địch: "Ít nhất trong vòng ba thế hệ."

Nói xong, Trương Thuận Quân quay đầu nhìn sang Lưu Mẫn Sinh ở bên cạnh.

Ý trong ánh mắt ông chính là hy vọng Lưu Mẫn Sinh hỗ trợ chứng minh ý nghĩ này.

"Ngươi cảm nhận đúng rồi đó, nàng chính là cháu gái ruột của Tử Cực Vô Địch, phụ thân nàng chính là con trai của Nhân hoàng." Lưu Mẫn Sinh gật đầu, xác nhận Trương Thuận Quân cảm nhận đúng.
Bình Luận (0)
Comment