Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 846 - Chương 846: Ta Muốn Hóng Chuyện (2)

Chương 846: Ta muốn hóng chuyện (2) Chương 846: Ta muốn hóng chuyện (2)Chương 846: Ta muốn hóng chuyện (2)

Chương 846: Ta muốn hong chuyện (2)

"Cháu gái của Nhân hoàng đại nhân ư, chẳng trách khí tức lại giống như vậy." Trương Thuận Quân chợt hiểu ra.

Nhưng ở bên cạnh, Tử Bá Nghiệp đang ngồi trên mặt đất lại không hề bình tĩnh chút nào.

Hắn nhìn Tử Nhược Yên với vẻ hoài nghi, không ngờ rằng nàng thật sự là cháu gái của tổ tiên Nhân hoàng.

Sao lại có thể chứ, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, tại sao...

Chẳng trách huyết mạch của hắn lại bị áp chế thành như vậy, thậm chí ấn Nhân hoàng còn bị đối phương trực tiếp đoạt mất, thì ra nàng có gốc gác như vậy.

"Trương tiền bối, trong vực trấn thủ có lưu truyên một câu nói, ta nghe Trương Bằng Vân nói là bắt nguồn từ tổ tiên hắn và cũng chính là ngài." Bên cạnh, Tử Nhược Yên bỗng nhiên tiến lên, nhìn về phía đối phương: "Thánh Long thủ hộ tảng băng."

"Mà phụ thân tram cũng được người khác phát hiện trong tình cảnh như vậy."

Đối mặt với câu hỏi của Tử Nhược Yên, Trương Thuận Quân khẽ khom người, hành lễ với đối phương: "Thưa điện hạ, nếu là như vậy thì thần có lẽ đã hiểu đại khái.

Trương Thuận Quân hành lễ xong, đứng thẳng người và nhìn Tử Nhược Yên trước mặt: "Nếu như thần nhớ không lầm, phụ thân ngài hẳn là con trai trưởng của Nhân hoàng đại nhân."

"Con gái của Nhân vương ngày trước đã hạ sinh dòng dõi đầu tiên."

Bùm!

Ngay lập tức, lời của Trương Thuận Quân khơi dậy cảm xúc của mọi người có mặt.

Bao gồm cả Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh, ông không thể nào chấp nhận được, gắt gao nhìn đối phương: "Chuyện này sao có thể, trưởng tử của Nhân hoàng rõ ràng là..."

"Không, đó vốn không phải là trưởng tử." Trương Thuận Quân nhìn về phía Lưu Mẫn Sinh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai."

"Vậy sao ngươi có thể biết được chuyện này!" Lưu Mãn Sinh cau mày, không thể hiểu nổi.

"Sống chung với nhau lâu như vậy, Nhân hoàng đại nhân không nói, ta cũng ngại nhắc tới." Trương Thuận Quân lên tiếng, nhìn về phía Lưu Mẫn Sinh: "Ta đã từng là thị vệ của hoàng hậu đầu tiên và cũng là tử sĩ của nàng."

"Chuyện này..." Lưu Mẫn Sinh trừng lớn hai mắt, hiển nhiên là không ngờ rằng Trương Thuận Quân ở trước mặt mình lại có thêm một thân phận như vậy.

Quá khứ, ông thật sự không biết chuyện này.

Lúc này, cảm xúc của Tử Nhược Yên có chút cổ quái, thậm chí còn có chút choáng váng.

Vốn dĩ chuyện Nhân hoàng Tử Cực Vô Địch là ông nội ruột của nàng đã đủ chấn động, giờ lại thêm chuyện cha ruột nàng là trưởng tử ư.

Chuyện này...

Bùm!!! Ngay lúc này, nơi xa bỗng nhiên truyên đến một tiếng nổ rung chuyển đất trời.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Trương Thuận Quân quay đầu nhìn về phương hướng cách đó không xa.

Ánh mắt sắc bén của ông lập tức nhìn thấy rõ ràng tình hình nơi xa, sắc mặt có chút biến hóa: "Màn chắn thế giới của vực trấn thủ thế mà bị băng liệt rồi?"

"Chỉ e rằng vực trấn thủ này sắp sụp đổ vỡ vụn rồi."

Nghe Trương Thuận Quân nói vậy, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.

Đặc biệt là Trương Bằng Vân không thể nào tiếp thu được: "Không thể nào, rõ ràng là Tiêu đại nhân đã giải trừ nguy cơ rồi mà, sao lại..."

"Có người đã giải trừ toàn bộ đại trận vực trấn thủ rồi, bản thân toàn bộ vực trấn thủ cũng bị tổn hại cho nên không thể chống chịu nổi." Vốn là người tọa trấn một phương thế giới này, Trương Thuận Quân lập tức nhận ra vấn đề.

"Bây giờ chỉ có thể để ta hiến tế bản thân, sau đó..."

Trương Thuận Quân vừa mới lên tiếng thì phát hiện Tiêu Thiên ở bên cạnh đã đằng không lên, trong tay cầm rất nhiều viên pha lê.

"Chuyện cũ chưa kể xong, ngươi chớ vội hiến tế, ta còn muốn hóng chuyện nữa."

Tiêu Thiên bỗng nhiên lên tiếng khiến động tác của Trương Thuận Quân khựng lại.

Ông ngẩng đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi này, hắn chính là kẻ đã giải quyết vấn đề mà Lưu Mẫn Sinh đã nhắc đến lúc nấy.

Bất kể nhìn như thế nào, ông cảm thấy nam nhân trước mặt vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng người được gọi là đứa trẻ này qua lời kể của Lưu Mẫn Sinh lại có uy năng khủng bố kinh thiên động địa.

Có điều...

"Con à, lui ra sau, mặc dù chiến lực của ngươi mạnh nhưng màn chắn thế giới sụp đổ, vực trấn thủ vỡ vụn không phải dựa vào lực lượng của ngươi có thể giải quyết được."

"Năm xưa, Nhân hoàng đại nhân đã dự liệu được tình huống này nên mới lưu ta lại nơi này để trấn thủ."

Khi nói với này, Trương Thuận Quân đã lấy ra một trận bàn đen nhánh.

Ngay khoảnh khắc trận bàn được lấy ra, các chuỗi phù văn trận pháp bay ra và kết nối với thân thể của Trương Thuận Quân.

Hiển nhiên, Trương Thuận Quân muốn dùng phương pháp này để hiến tế bản thân.

"Chủ nhân tôn kính, phương pháp này dùng lực lượng của bản thân hắn hóa thành căn nguyên trận pháp để vá lại giới vực này."

"Sau khi giới vực được vá lại cũng không thể giải quyết triệt để vấn đề mà chỉ có thể tạm thời ổn định."

Linh khí trong cơ thể Trương Thuận Quân chấn động, không ngừng truyền vào bên trong trận bàn, đồng thời trên thân thể ông hiện ra rất nhiều vết nứt, tỏa ánh sáng ánh kim lóng lánh.
Bình Luận (0)
Comment