"Tiêu Thiên chẳng qua là một người thường, các ngươi lại coi trọng, cứ phải bảo vệ hắn như vậy?"
Chung Dương Minh xem không hiểu yêu cầu của Hắc Hồn điện.
? ? ?
Trung tâm Hắc Hồn điện, Bạch Khánh Liên kia che miệng cười khẽ: “Muốn làm gì, tại sao đối phó Lưu Ngạo Thiên cũng không phải là chuyện mà ngươi có thể biết được.”
“Về phần Tiêu Thiên, tuy rằng hắn là người thường, nhưng Nữ Đế Tử Nhược Yên lại cực kỳ sủng hạnh, hắn đến sưu tập tình báo đương nhiên không thể tốt hơn.”
“Chung Dương Minh ngươi là cận thần, hiện giờ đi theo Thân Vương quan hệ lại khá tốt.”
“Hai các ngươi cùng nhau giám sát Tử Nhược Yên, chuyện đó không thể tốt hơn.”
“Trừ điều đó ra, ngươi phụ trách chuyện Nam Cương hơi buông lỏng một chút, đừng bắt những tên trinh thám mà phe ta che giấu.”
Bạch Khánh Liên nói xong, Chung Dương Minh cũng không đáp lại, rơi vào trầm tư.
Chung Dương Minh từng suy đoán, Lưu Ngạo Thiên và thế lực ngoại bộ cấu kết, nói không chừng chính là Hắc Hồn điện.
Hiện giờ xem ra, Hắc Hồn điện và Lưu Ngạo Thiên vậy mà là đối thủ.
Từ trong lời nói Bạch Khánh Liên, Hắc Hồn điện tựa hồ cũng không vội vã ra tay với hoàng triều Đại Viêm, cũng không dự định trực tiếp làm gì Nữ Đế.
Chỉ là giám sát, hơn nữa phải cung cấp tình báo.
Có ý nghĩa gì?
“Chung Thượng Thư, ý của ngươi thế nào?” Bạch Khánh Liên chống khuỷu tay, một tay chống má, nhìn Chung Dương Minh: “Ta thật sự rất thưởng thức ngươi, ngươi tốt nhất đừng không biết tốt xấu.”
Tư thái lời nói của Bạch Khánh Liên làm cho cả người Chung Dương Minh đều nổi da gà, rất khó chịu.
Nhưng mà....
“Quá khứ của Chung Dương Minh chẳng qua là một thư sinh nghèo kiết, được tiên đế nhìn trúng, mới có ngày hôm nay, đương kim Nữ Đế nói là bệ hạ, cũng là chất nữ do ta nhìn nàng lớn lên.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ bán đứng người trong nhà sao?”
Chung Dương Minh lắc đầu, rất trực tiếp từ chối Bạch Khánh Liên.
Hắc Hồn điện rơi vào trong bầu không khí trầm mặc yên tĩnh, những thành viên của Hắc Hồn điện sau khi nhìn nhau đều cười ra tiếng.
Trong tiếng cười nhạo, Bạch Khánh Liên lắc đầu: “Có cốt khí, đáng tiếc ở nơi này của bọn ta, cốt khí là thứ vô dụng nhất.”
“Từ Phục để cho vị Chung Thượng Thư này nhìn thấy bản lĩnh của ngươi.”
Nam tử trung niên khoác trường bào rộng thùng thình, mái tóc dài u lục rối tung, nháy mắt lắc mình một cái, đã đi tới trước mặt Chung Dương Minh.
Chung Dương Minh không luyện tập tu hành, cảnh giới mới Tụ Khí cảnh nhị giai, ở trước mặt độc luyện sư Từ Phục Giác Tỉnh cảnh thất giai, căn bản không có chút năng lực phản kháng.
Rầm!
Bàn tay tái nhợt tróc da nắm thành quyền, đập vào bụng Chung Dương Minh.
“Ọe!”
Chung Dương Minh làm sao chịu được, ông bị đánh thân thể cong lại giống như con tôm, há mồm không ngừng phun ra nước chua.
“He he....” Độc luyện sư Từ Phục lại vươn tay, năm ngón tay giống như nhánh cây khô héo, kiềm chặt cằm Chung Dương Minh, đầu ngón tay nắm một con ấu trùng vừa trắng vừa béo.
Lão vừa buông lỏng tay, nó đã trượt vào trong miệng Chung Dương Minh.
Sau đó Từ Phục vươn tay, một tay đẩy Chung Dương Minh trước mặt ra.
Chung Dương Minh thất tha thất thểu lui về phía sau, té lăn quay trên mặt đất.
“Đây là Văn Hương trùng, một loại độc vật rất thú vị.” Giọng nói của Từ Phục phát ra, lắc lư một cây nhang trong tay, “Hiện tại nó ký sinh trong cơ thể ngươi, trong vòng ba ngày, ngươi không ngửi nhang, con trùng này sẽ ăn ngũ tạng lục phủ của ngươi.”
“Chân của nó còn có thể đâm vào phế phủ da thịt của ngươi, hấp thu máu, lúc đó ngươi sống không bằng chết.”
Theo lời nói của Từ Phục vang lên, Chung Dương Minh bỗng nhiên cảm nhận được bụng truyền đến đau đớn vô cùng kịch liệt.
Cảm giác này quả thực xâm nhập cốt tủy, làm cho người ta không thể thừa nhận, cả người co rút run rẩy.
Chỉ là trong giây lát, cả người Chung Dương Minh đã bị mồ hôi làm ướt sũng.
Cọ phải bụi trên mặt đất, áo lót màu trắng lập tức bị bụi làm bẩn hỗn loạn không chịu nổi.
“Chung Thượng Thư, thế nào, ngươi chỉ cần đồng ý, đốt chút nhang này, cả người ngươi sẽ tỏa ra một mùi hương mà Văn Hương trùng cực kỳ chán ghét, nó tự nhiên sẽ không đụng ngươi.” Từ Phục bên cạnh khặc khặc cười, thưởng thức sự thống khổ của Chung Dương Minh.
Giống như đang thưởng thức một kiệt tác.
Những người khác trong Hắc Hồn điện cũng đều cười, thưởng thức sự đau đớn không chịu nổi của Chung Dương Minh này, dáng vẻ cực kỳ khó chịu.
“Chung Thượng Thư, không ngại suy nghĩ kỹ một chút lời nói vừa rồi của ta, chỉ cần ngươi đồng ý liền không còn chút đau đớn gì cả.”
“Cần gì sống chết cứ phải chống đỡ chứ, hoàng triều Đại Viêm này là thiên hạ của Tử gia người ta, liên quan gì tới Chung gia các ngươi.”
“Từ bỏ đi, vứt bỏ sự trung thành đáng thương kia, đừng ngu ngốc như vậy.”
Chung Dương Minh ngã trên mặt đất cắn răng, cả người vặn vẹo, chỉ là biên độ cũng càng ngày càng nhỏ.
Bên kia, những người khác trong Hắc Hồn điện chỉ cười, cũng không có động tĩnh.