Từng người bọn họ đều cau mày, nhìn nam nhân trên mặt đất.
Từ đầu tới cuối, đối phương đều không kêu một tiếng!
Sắc mặt Từ Phục cũng khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Dương Minh: “Chuyện này không có khả năng, tại sao không kêu, tại sao ngươi không kêu thảm thiết, ngươi không đau à?”
Chung Dương Minh không lên tiếng, với hắn mà nói, chính là một loại vả mặt, một loại vũ nhục.
Không tiếng động của đối phương chính là đang cười nhạo sự vô năng của hắn.
Biểu cảm của Bạch Khánh Liên yêu diễm cũng thoáng biến hóa, cau mày: “Chung Dương Minh....”
“Hửm!” Gân xanh trên trán đều bởi vì đau nhức mà nổi lên, Chung Dương Minh lại kiên cường chống đỡ, chống đầu gối đứng lên từ trên mặt đất.
Mồ hôi cả người tí tách chảy xuống, âm thanh này gõ lên gạch lát nền của Hắc Hồn điện, có thể nghe thấy rõ ràng.
Chung Dương Minh dùng nghị lực của bản thân, chịu đau đớn chậm rãi đứng thẳng lên.
“Tiên đế không tiếc tự giáng thân phận, xưng huynh gọi đệ với.... tiểu nhân hèn mọn như ta, người.... vừa là thầy vừa là bạn.”
“Bệ hạ từ nhỏ đã gọi ta một tiếng thúc.”
“ Đại Viêm này là quốc, cũng là.... Gia!”
“Hắc Hồn điện, một độc trùng tầm thường như ngón tay, muốn kêu.... Ta khuất phục?” Chung Dương Minh vừa nói, vừa nâng tay, ngón tay cái véo đốt ngón tay ngón út, mặt lộ vẻ đùa cợt.
Sắc mặt Bạch Khánh Liên âm lãnh, nhìn chằm chằm Chung Dương Minh, giọng điệu lạnh như băng: “Chung Dương Minh, ngươi thật sự muốn chết?”
“Ha ha ha ha!” Chung Dương Minh cất tiếng cười to, tùy ý xấc xược, phát tiết đau nhức.
Cười xong, Chung Dương Minh sắp nứt mắt ra, ngôn ngữ kiên định, âm thanh vang dội!
“Ta.... Chung.... Chung Dương Minh, thà rằng chết đứng, tuyệt đối không quỳ sống!”
Lời này, nói năng có khí phách.
Bạch Khánh Liên nhìn Chung Dương Minh như vậy, thẹn quá thành giận, không kiềm được gật đầu: “Hay, thật sự rất hay, nếu ngươi đã cứ muốn chết, vậy thì bổn tọa thành toàn cho ngươi.”
“Trang Ẩn, kỹ thuật của ngươi tốt nhất, cắt thịt mỏng nhất, lăng trì hắn cho bổn tọa!”
“Trái lại bổn tọa muốn nhìn xem, đến lúc đó hắn còn có thể có cốt khí như vậy hay không?”
Trang Ẩn không lên tiếng, chỉ là ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, một cái lắc mình, đã đi tới trước mặt Chung Dương Minh.
“Không thú vị gì hết, thật sự là không thú vị.” Từ Phục ảo não không thôi, lắc đầu xoay người trở về.
Lúc Chung Dương Minh nhìn Trang Ẩn khoa tay múa chân với đoản đao trong tay, từng bước đi tới.
Ông vui mừng không sợ, thản nhiên đối mặt.
Đây là ông đưa ra lựa chọn theo nội tâm của mình.
“Xin lỗi, bệ hạ, thần không có cách nào khác hỗ trợ người được nữa.”
“Linh Nhi à, cha không có cách nào nhìn con lập gia đình sinh con.”
“Lệ Song, xin lỗi, đêm qua thật sự không nên cãi nhau với bà....”
Chung Dương Minh nghĩ, mang theo nụ cười, lã chã rơi lệ, chuẩn bị nghênh đón cái chết.
Ầm!!
Thình lình xuất hiện tiếng gầm rú, vang lên trên không cả Hắc Hồn điện.
Màn chắn trận pháp phòng ngự của Hắc Hồn điện nháy mắt sụp đổ, hóa thành vô số huỳnh quang, rơi xuống như mưa.
Không ngừng có dầm gỗ của linh mộc và đá xây vỡ vụn đập trên mặt đất đại điện, làm cho một đám người của Hắc Hồn điện né tránh, đồng thời ra tay đánh nát hài cốt đập lên đỉnh đầu của mình.
“Người nào?” Trang Ẩn vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng dáng, đột nhiên đập tới mình.
Phì!!
Gần như trong nháy mắt, Trang Ẩn bị bóng dáng lăng không hạ xuống, một chưởng đập thành bánh, cợt nhã đồng thời rơi vào trong mặt đất.
Một trong lục tà của Hắc Hồn điện, Ẩn Sát Quỷ Trang Ẩn.
Bất ngờ!
Biến hóa thình lình xảy ra, làm mọi người khiếp sợ.
Chung Dương Minh trừng to hai mắt, không thể tin nhìn bóng dáng nam tử đứng ở phía trước.
Vương bào hắc trù rồng bay màu vàng quen thuộc, khi đối phương quay đầu lại nhìn mình, nụ cười mang tính dấu hiệu.
“Thân.... Thân Vương đại nhân?”
“Chào buổi sáng, Chung Thượng Thư, hể, sao ngươi còn khóc?” Tiêu Thiên liếc nhìn Chung Dương Minh, vẻ mặt ngạc nhiên, giống như nhìn thấy thứ gì đó mới mẻ.
Sau đó, Tiêu Thiên quay đầu, nhìn đám người Hắc Hồn điện kinh nghi bất định cách đó không xa.
Biểu cảm âm lãnh khủng bố.
“Gan chó của các ngươi thật lớn, đầu bếp của bổn vương cũng dám ức hiếp!!!”
Tiêu Thiên phẫn nộ, quát lớn.
Hơn hai mươi thành viên cao tầng Hắc Hồn điện, toàn bộ bị dư âm chấn nổ tan xác mà chết.
Tứ tà của Hắc Hồn điện còn sống, đồng loạt hộc máu.
Tiêu Thiên gầm một tiếng, dùng kỹ xảo của sóng âm.
Nếu không phải lo lắng ảnh hưởng của âm thanh không cẩn thận đánh chết Chung Dương Minh ở phía sau.
Thì cổ họng này của Tiêu Thiên có thể rống chết mấy hạng không đứng đắn này?
"Vẫn còn bốn người, diệt đám tai họa này thì thân phận của ta sẽ không bị lộ ra ngoài, cũng có thể dẫn Chung Dương Minh rời đi trong thời gian ngắn."
"Vừa rồi lúc đến đã nhìn thấy Tử Nhược Yên, Tiêu Thiên lo lắng càng kéo dài thì sẽ bị đối phương nhìn thấy."
Trong lòng Tiêu Thiên nhanh chóng quyết đoán, ánh mắt như điện, muốn xông ra ngoài.