"Tiêu Thân Vương, trong bụng Chung Dương Minh có trùng, đau đớn khó nhịn, không có thuốc giải chắc chắn sẽ phải chết, khoan ra tay đã!" Bạch Khánh Liên bị dọa không nhẹ, vội vàng rống lên tiếng, đồng thời ẩn chứa linh khí.
Không phải lão muốn học theo phương thức tiến công của Tiêu Thiên, mà là sợ đối phương không nghe thấy.
"Hả?" Thân hình của Tiêu Thiên vốn muốn xông ra ngoài thì lập tức dừng lại, quay đầu nhìn, phát hiện Chung Dương Minh quả thật đang ôm bụng.
Chỉ là, thấy dáng vẻ đối phương đang ngơ ngác nhìn mình, Tiêu Thiên rất tức giận: "Đã đến lúc này rồi, các ngươi còn muốn gạt người, ông ấy đâu phải là đau đớn khó nhịn, rõ ràng là ngây người."
"..." Mọi người lập tức cạn lời.
Ngây người cái quái gì, Chung Dương Minh là bị ngươi làm cho ngây ngốc đó.
"Tiêu Thân Vương, ta cam đoan với ngươi, trùng này là ta hạ, nếu không có thuốc giải thì chắc chắn phải chết." Từ Phục phía bên này cũng toát mồ hôi lạnh, vội vàng mở miệng: "Nếu người không tin thì cứ hỏi Chung Thượng Thư đi."
Tư Liệt giả Lý Dương vô cùng hung tàn, đầu đầy mồ hôi: "Chung Thượng Thư, ngươi mau giải thích với Tiêu Thân Vương đi, ngươi đừng đứng ngây ra đó, tính mạng quan trọng."
"Tiêu Thân Vương, Chung Dương Minh là bạn tốt của ngươi, cũng là trọng thần trong triều, ngươi không thể lấy tính mạng của ông ấy ra đùa được." Thiết Cát Nữ Lý Xuân Hoa cũng cười nịnh nọt.
Chỉ trong giây lát, bốn người còn sống sót của lục tà Hắc Hồn điện đã biểu diễn cho Chung Dương Minh một màn trở mặt kinh điển.
Mà Chung Dương Minh đã hoàn toàn mơ màng rồi.
Đầu óc trống rỗng, thậm chí còn quên mất cả đau đớn.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Đám người này đang làm cái gì vậy?
Vốn bản thân sắp chết, sao lại trở thành pháp bảo cứu mạng của đám người này rồi.
"Ngươi thực sự sắp chết à?" Tiêu Thiên cau mày, đi đến trước mặt Chung Dương Minh hỏi.
"Ngươi thực sự là Thân Vương Tiêu Thiên?" Vẻ mặt Chung Dương Minh chết lặng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, hỏi cẩn thận.
Mặt Tiêu Thiên không chút thay đổi: "Có đứa trẻ tên Chung Linh nhắc đến, năm nàng sáu tuổi, nàng có một người cha già đáng ghét, trước khi đánh rắm đã cố ý đặt mông về phía mặt của nàng."
Bốn người khác ở Hắc Hồn điện đều đồng loạt nhìn về phía Chung Dương Minh, có biểu cảm đặc sắc.
"..." Chung Dương Minh che mặt, ông hy vọng trùng Vấn Hương ở trong bụng giết chết mình cho rồi.
Đáng ghét!
Tại sao Thân Vương lại dùng chuyện này để chứng minh bản thân?
Nha đầu chết tiệt Chung Linh này, chuyện lúc sáu tuổi lại nhớ đến bây giờ à?
Lần đầu tiên làm cha, chơi đùa với con trẻ thì có gì sai!
Trái lại phía bên Bạch Khánh Liên, tứ tà còn sống sót thở ra một hơi.
Cảm ơn cái rắm của Chung Dương Minh, hình như bọn họ đã nhìn thấy cơ hội sống sót.
"Tiêu Thân Vương, đây đều là hiểu lầm." Bạch Khánh Liên lộ ra nụ cười, giộng điệu cố gắng hòa hoãn.
Nghe thấy âm thanh âm nhu chói tai của đối phương thì Tiêu Thiên cau mày: "Mấy đại lão gia nói chuyện có thể bình thường chút không, giống như đàn bà vậy, làm ghê tởm ai đó?"
Biểu cảm của Bạch Khánh Liên lập tức cứng ngắc.
Ba người bên cạnh cúi đầu, nín cười, trong lòng hết sức hả giận.
Trước đây Bạch Khánh Liên là điện chủ, địa vị rất cao, nên bọn họ không dám đưa ra ý kiến của bản thân.
Hiện giờ Tiêu Thiên khủng bố lại quỷ dị này nói ra miệng, trong lòng quả thực là rất vui sướng!
"Khụ khụ, xin lỗi Tiêu Thân Vương, trước giờ quen rồi." Bạch Khánh Liên vận dụng linh khí điều chỉnh, lần nữa mở miệng, giọng nói quả nhiên thô kệch rất nhiều.
Hết cách, lão giận nhưng không dám nói gì.
Khoảnh khắc mà Tiêu Thiên đáp xuống thì bọn họ đã rõ thực lực của hắn.
Sâu không lường được!
Trang Ẩn - một trong lục tà, dường như bị đánh thành bánh thịt trong nháy mắt, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Tiếng gầm vừa nãy đã chấn bốn người họ thành trọng thương, thành viên còn lại thì trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Bọn họ có tư cách gì đi chiến đấu với quái vật khủng bố như vậy chứ?
"Lấy thuốc giải ra đây!" Tiêu Thiên vươn tay về phía Bạch Khánh Liên, có ý bảo.
Từ Phục bên cạnh vội vàng đốt tinh dầu, bắn về phía Chung Dương Minh.
Tinh dầu rơi chính xác gần Chung Dương Minh, mùi này tràn ngập ra ngoài, lượn lờ trên người Chung Dương Minh, đau đớn lập tức biến mất, vô cùng thần kỳ.
"Đây là thuốc giải?" Tiêu Thiên cau mày, nhìn tinh dầu.
Chung Dương Minh thoải mái hơn rất nhiều, dường như đầu óc đã tỉnh táo lại: "Thân Vương đại nhân, đây chỉ là làm giảm bớt tác dụng trùng Vấn Hương cắn nuốt phế tạng trong bụng ta, vốn không phải là thuốc giải."
"Không phải?" Tiêu Thiên nghe thấy lời này của Chung Dương Minh, sắc mặt lập tức khó coi, quay đầu nhìn về phía đối phương: "Các ngươi chơi ta?"
"Vốn không phải là như vậy, Tiêu Thân Vương, bọn ta chỉ để Chung đại nhân thoải mái đôi chút." Bạch Khánh Liên vội vàng mở miệng, giải thích rõ ràng: "Thuốc giải à, bọn ta hy vọng có thể dùng để đổi lấy tính mạng của bốn người bọn ta."