"Hơn nữa, ta còn hy vọng chúng ta có thể ký kết huyết khế, như vậy cũng có được bảo đảm."
Nhưng Bạch Khánh Liên vừa dứt dời, thì Chung Dương Minh bên cạnh lập tức xua tay: "Không được, Thân Vương đại nhân, ngươi tuyệt đối không thể đồng ý."
"Huyết khế là quy tắc thiên địa, một khi được định ra, thì không thể làm trái, hình như không tùy ý lập được."
"Một khi đạt thành thì ngươi vĩnh viễn không thể ra tay với bọn họ."
Nói đến chỗ này, Chung Dương Minh căm hận nhìn tứ tà: "Chung Dương Minh ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng u ác tính Hắc Hồn điện các ngươi thì phải bị diệt!"
Sắc mặt của bốn người Bạch Khánh Liên trắng bệch, tình hình xấu nhất quả nhiên xuất hiện rồi.
Đối mặt với Tiêu Thiên cực kì khủng bố, cơ hội sống sót, chỉ có lấy Chung Dương Minh ra uy hiếp.
Nhưng Chung Dương Minh này hết lần này tới lần khác lại không sợ chết!
"Được, lập huyết khế!" Nhưng Tiêu Thiên lại không đồng ý với cách nói của Chung Dương Minh: "Ngươi chết rồi, đi đâu tìm được đầu bếp nấu ăn ngon như vậy được?"
"Huống hồ, nếu cha của đứa nhỏ Chung Linh thật sự chết đi, chắc chắn sẽ khóc sướt mướt phiền chết người."
Sau đó, Tiêu Thiên lần nữa nhìn về phía bốn người Bạch Khánh Liên: "Bổn vương tại đây cũng khuyên các ngươi một câu, sau này làm việc nhớ kỹ..."
"Thiên Đạo có Luân Hồi, trời xanh không tha cho bất kỳ ai đâu."
Sau đó Tiêu Thiên với bốn người họ ký kết huyết khế, lập nhiều thệ ước.
Tiêu Thiên không được làm tổn thương bốn người họ, cái giá là đổi lấy thuốc giải cứu tính mạng của Chung Dương Minh, thuốc giải phải có hiệu quả, đồng thời không có bất kỳ di chứng gì.
Huyết khế định ra, trên cánh tay của đối phương đều nổi lên đường hoa văn quy tắc màu máu, cuối cùng ẩn vào trong da thịt.
"Uống đi, ba ngày sau trùng Vấn Hương sẽ hóa thành nước mủ." Từ Phục lấy ra một viên đan dược màu trắng, bảo Chung Dương Minh uống xuống.
Có huyết khế, cũng không cần lo lắng đối phương giở trò với thuốc giải.
Chung Dương Minh thở dài, bất đắc dĩ nhận lấy nuốt xuống.
"Hy vọng các ngươi quý trọng cơ hội lần này, tự giải quyết cho tốt!" Tiêu Thiên nói xong, lập tức dẫn theo Chung Dương Minh phóng lên trời, bay khỏi bầu trời của Hắc Hồn điện.
Nửa ngày sau.
Lúc này toàn thân bốn người họ như nhũn ra, đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Từ Phục." Một lúc sau, Bạch Khánh Liên nhìn về phía đối phương, cắn răng: "Trồng trùng Vấn Hương lên mỗi một người của Tình Báo đường, cho đau chết đám phế vật đó đi!"
"Điện chủ yên tâm, ta sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết." Từ Phục lạnh mặt, buồn rười rượi mở miệng.
Một đám chó chết!
Thân Vương Tiêu Thiên này là người thường, một tên phế vật ăn uống miễn phí?
Đám người này đúng là súc sinh mà!
Thân Vương Đại Viêm hoàn toàn chính là quái vật.
"Điện chủ, làm sao đây?" Tư Liệt giả Lý Dương cau mày, nhìn về phía Bạch Khánh Liên.
Lúc này, trong mắt Bạch Khánh Liên đầy vẻ oán độc: "Tiêu Thiên này quả thật lợi hại, chúng ta hết cách, nhưng cao tầng của tổng bộ Thánh Ma tông thì không làm gì được hắn ư?"
"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, tên nhóc Tiêu Thiên thực lực tuy mạnh, nhưng đầu óc trống trơn, vô cùng ngu xuẩn."
"Huyết khế thệ ước hắn không thể ra tay với chúng ta, nhưng chúng ta lại có thể ra tay với hắn mà không phát giác được sơ hở."
"Tên súc sinh đáng chết này, vậy mà lại mắng ông đây đàn bà, đợi người của tông môn đến, sau khi bắt lấy hắn, ta nhất định phải giày vò hắn, yêu thương hắn, ha ha ha ha ha ha."
Tiếng cười chói tai truyền ra từ trong miệng của Bạch Khánh Liên, vang vọng khắp cả Hắc Hồn điện.
"Điện chủ..." Lý Xuân Hoa vỗ vỗ Bạch Khánh Liên, nuốt nước bọt.
Bạch Khánh Liên thu tay về, bất mãn trừng mắt nhìn Lý Xuân Hoa: "Ngươi làm cái gì vậy, chẳng phải bổn tọa đã nói ghét nữ nhân chạm vào ta ư?"
"Không phải, điện chủ ngươi... ngươi..." Lý Xuân Hoa kéo kéo Bạch Khánh Liên, run rẩy chỉ vào cửa đại điện.
Bạch Khánh Liên cau mày, nhìn theo hướng mà Lý Xuân Hoa chỉ, lông tơ dựng đứng lên.
Chỉ thấy cửa lớn Hắc Hồn điện bên kia có bốn bàn tay đang bám vào khung cửa.
Hai cái đầu nhô lên một nửa.
Đôi mắt chớp chớp.
Đang lặng lẽ nhìn bọn họ.
"Ngươi biết phải nói như thế nào để hình dung người như thế không?"
"Mời Thân Vương nói."
Khuôn mặt Tiêu Thiên đầy vẻ thất vọng, vừa lắc đầu vừa đi ra: "Chó không đổi được thói ăn phân!!!"
Mà Chung Dương Minh thì chắp tay sau lưng yên lặng đi theo bên cạnh Tiêu Thiên, nhìn vẻ mặt của đám người Hắc Hồn điện cũng khó chịu giống như ăn phân.
Sao trong lòng lại cảm thấy thoải mái không giải thích được thế nhỉ?
"Thân Vương đại nhân mặt ngoài nhìn không đứng đắn, nhưng trên thực tế tâm tư tỉ mỉ cận thận thiệt." Chung Dương Minh nhìn Tiêu Thiên vương bào lắc lư, cất bước tiến vào bên trong điện, thầm nghĩ.
Lúc trước Thân Vương Tiêu Thiên mang theo ông phóng lên cao, cũng không có rời khỏi luôn mà là lăng không quan sát bố cục của Hắc Hồn điện, sau đó lại lặng yên hạ xuống, trở lại cửa lớn len lén quan sát.