Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 89 - Chương 89. Cái Chết Của Tiêu Thiên

Chương 89. Cái chết của Tiêu Thiên Chương 89. Cái chết của Tiêu Thiên

"Từ trước đến nay ta không sợ lấy ác ý xấu nhất để phỏng đoán lòng người, nghĩ được sinh ra làm người, đi đến thế giới này một lần đã không dễ dàng rồi."

"Vậy nên ta vẫn nguyện ý cho các ngươi một cơ hội, trước khi đi vẫn còn thật thà giáo dục các ngươi."

"Người sai biết sửa còn quý hơn vàng, có thể khiến bốn người các ngươi đi lên chính đạo cũng là công đức."

"Sau khi rời đi, ta nhớ tới ban nãy đã phá vỡ nóc nhà của các ngươi, trong lòng cảm thấy băn khoăn, trở về muốn tiến hành bồi thường cho các ngươi, kết quả..."

Tiêu Thiên thở dài: "Ta rất thất vọng!"

"Tiêu Thân Vương, ta... ta chỉ là thuận miệng nói một chút như vậy thôi, chúng ta có huyết khế mà..." Vẻ mặt Bạch Khánh Liên có chút xấu hổ, giải thích với Tiêu Thiên.

Có điều so với trước đó, Bạch Khánh Liên và ba người khác lại không sợ lắm.

Ký kết huyết khế rồi, cho dù là Tiêu Thiên, một khi làm trái thì cũng sẽ phải gánh chịu sự phản phệ của quy tắc thiên địa.

"...Ta biết ngay sẽ là như thế này mà." Chung Dương Minh ở bên cạnh, cảm thấy hết sức đau đầu.

Huyết khế đấy!

Đối với cái này, Chung Dương Minh đều có chút phiền muộn về bản thân, nếu không phải bởi vì ông thì cần gì bị động như vậy chứ.

Rõ ràng Thân Vương đại nhân mạnh mẽ như thế, nhưng giờ lại bị người khác kiềm chết.

"Tiêu Thân Vương, điện chủ nói rất đúng, đều là hiểu lầm cả thôi. Chúng ta chính là có huyết khế đấy, nếu như ngươi ra tay, quy tắc thiên địa hạ xuống, chúng sinh đều là con kiến cả." Giọng nói khàn khàn của Từ Phục bên cạnh cũng chậm rãi vang lên.

Giọng điệu nghe giống như đang lấy lòng, nhưng vẻ cười như không cười trên mặt lão ta, thấy thế nào cũng làm người ta sinh lòng chán ghét.

Không sai, xoay ngược lại cấp hai.

Tiêu Thân Vương ngươi đúng là mạnh mẽ đáng sợ đấy, ngay cả như vậy còn không phải là uống nước rửa chân của bọn họ à.

Chẳng thể làm gì bọn họ được cả!

"Gian ngoan mất linh, đến lúc này rồi còn không biết hối cải, lại còn nói lời kỳ quái nữa!" Tiêu Thiên giận quá hóa cười, không ngừng lắc đầu: "Quả nhiên giống như ta suy đoán, Hắc Hồn điện các ngươi đã sớm âm thầm nhằm vào ta rồi."

"Bạch Khánh Liên, ta coi thường ngươi!" Tiêu Thiên trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch Khánh Liên.

"Ngươi cố ý khiến Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch tìm ta, mục đích đúng là để cho lão ta tự tìm đường chết, ép ta phải động thủ."

"Nhờ vào đó khiến Hắc Hồn điện bại lộ ở trong tầm mắt của ta, sau đó hi sinh Địa Sát, khiến ta sản sinh lòng chán ghét đối với Hắc Hồn điện các ngươi."

"Sau đó bắt đi Chung Dương Minh, dẫn ta tới chỗ này, sau khi bố cục tỉ mỉ thì lợi dụng nhược điểm tâm địa thiện lương, hạ thủ lưu tình của ta, thành công dùng huyết khế để trói buộc lấy ta!"

"Mượn đao giết người, khiến ta giúp ngươi thanh trừ dị kỷ, còn dùng huyết khế để cho ta rơi vào bẫy rập, thì ra là thế."

"Ta vốn cho rằng, mục đích của ngươi là phá hư tình cảm giữa ta và Nữ Đế, buồn cười thật đấy."

Tiêu Thiên vừa lắc đầu vừa cảm khái: "Bạch Khánh Liên,tâm tư ngươi thế màlại kín đáo đến mức độ này, dệt nên một tấm thiên la địa võng để bao vây lấy ta."

"Thật là tâm tư ác độc, thật là tính toán đáng sợ!"

Bạch Khánh Liên nghẹn họng há hốc mồm: "???"

Cái quỷ gì, ngươi đang nói cái quỷ gì thế hả.

Ta tính toán cái gì cơ?

Ban đầu đều tưởng rằng ngươi chỉ là một người bình thường, ai lại đi cong cong vòng vòng tính toán ngươi nhiều thứ như vậy chứ.

Bị cái gì thế hả, mọi người bên dưới Thiên Đế đều muốn hại ngươi cả đúng không.

Mà ba tà khác thì nhìn sang phía Bạch Khánh Liên với vẻ mặt đầy kỳ lạ, ánh mắt cũng quỷ dị, giống như đang nhìn một con quái vật.

Đồng thời còn có chút kiêng kỵ.

Mượn đao giết người?

Thanh trừ dị kỷ?

"Các ngươi nhìn ta làm gì chứ, ta không có làm thế!!" Bạch Khánh Liên có chút phát điên, đám người này đều là đầu óc heo à.

Chờ đã!

Hướng Nguyên Bạch?

"Hướng Nguyên Bạch đã chết trong tay ngươi ư? Ngươi chính là Diêm Vương thần bí kia." Bạch Khánh Liên tỉnh ngộ lại, hít thở sâu.

Tiêu diệt Huyết Vân lâu, một kích san bằng ba ngọn núi lớn thành đất bằng.

Tình báo như vậy, Thiên Cơ các đã sớm truyền khắp mọi người đều biết rồi.

"Hở?" Chung Dương Minh cũng quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên, vẻ mặt chợt bừng tỉnh.

Tiêu Thiên cau mày, sửa đúng cách nói của đối phương: "Ngươi đừng có nói bậy nói bạ, ta là người lạm sát kẻ vô tội người như vậy ư? Hướng Nguyên Bạch là tự sát."

Tự sát?

Vẻ mặt của mọi người càng thêm kinh khủng.

Như thế còn phải đáng sợ hơn việc chết trên tay ngươi nhiều.

Rốt cuộc ngươi là đã làm ra trò gì mà khiến người ta tình nguyện tự sát cũng không thèm sống lâu thêm một giây thế?

Ngươi là ma quỷ à?

"Cho tới bây giờ, các ngươi còn không có chút lòng hối cải nào cả, vẫn còn nói xấu ta là hung thủ." Sắc mặt Tiêu Thiên từ từ nghiêm túc: "Xem ra các ngươi cũng đã hư tới tận xương cốt, thối tới tận gốc rễ rồi."

Bình Luận (0)
Comment