Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 90 - Chương 90. Cái Chết Của Tiêu Thiên 2

Chương 90. Cái chết của Tiêu Thiên 2 Chương 90. Cái chết của Tiêu Thiên 2

"Nếu như để mặc cho các ngươi rời khỏi, tất nhiên là sẽ độc hại sinh linh, không biết bao nhiêu người vô tội sẽ bởi vì lòng tốt nhẹ dạ của ta mà chết thảm ở trong tay các ngươi."

"Hôm nay, ta sẽ thay trời hành đạo!!!"

Ánh mắt Tiêu Thiên khẽ nghiêm lại, đột nhiên vỗ ra một chưởng.

Hắn thu liễm lực đạo, không có bộc phát ra toàn bộ thực lực, cẩn thận phát huy ra một phần vạn khí lực.

"Không, ngươi ký kết huyết khế rồi, ngươi không sợ quy tắc thiên địa ư?" Từ Phục ở bên cạnh thấy một chưởng này đang đánh về phía mình, sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng há mồm phun ra.

Sương độc kia dốc như chùm dây, vội vàng muốn lao thẳng đến mặt của Tiêu Thiên.

Sắc mặt của Tiêu Thiên lập tức khó coi tới cực điểm, nhất là khi thấy đối phương há mồm phun độc, lộ ra hàm răng vàng khè thì tức giận đến mức cả người run run.

"Chiêu số bẩn thỉu, vô sỉ!"

Trong cơn tức giận, Tiêu Thiên tăng sức lực của mình lên tới một chấm một phần vạn!

Chưởng phong bắt đầu khởi động, lập tức chấn cho sương độc kia bay trở về, cách không đánh phá linh khí hộ thể của đối phương, ngọc bội hộ thể trên người lão ta cũng theo đó tan vỡ, hóa thành bột mịn.

Phụt!

Một chưởng!

Độc luyện sư Từ Phục làm hại một phương, bắt bớ bình dân bách tính làm như tài liệu, thực nghiệm độc dược, luyện chế độc nhân trực tiếp bị đánh cho biến mất ngay tại chỗ.

Kết thúc tội ác suốt đời lão ta.

Tiêu Thiên bỗng nhiên động thủ, đã dọa sợ toàn bộ mọi người ở đây.

"Thân Vương, ngài làm vậy..." Chung Dương Minh sợ hãi tột độ, vội vàng nói: "Huyết khế gần như không có ai ký kết, chính là do lời thề hà khắc, rất dễ dàng phạm phải, một khi nghiêm trọng trái với nó thì chắc chắn sẽ phải chết."

Sau khi giật mình, khuôn mặt ba người Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa đềulộ vẻ mừng như điên.

Đại địch như vậy thế mà lại lựa chọn thủ đoạn cương liệt như thế, tự tìm đường chết?

Hắn không muốn sống nữa à?

Ầm ầm!

Sấm sét giữa trời nắng, bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vốn sáng sủa xanh thăm thẳm, bây giờ lại mây đen rậm rạp.

Giữa mây đen quay cuồng ẩn chứa uy năng như thể hủy thiên diệt địa, sấm sét lóe lên bên trong đó.

Chung Dương Minh ngưng mắt nhìn bầu trời, sắc mặt trắng bệch, nỉ non thành tiếng: "Quy tắc thiên địa, không được khiêu khích, không thể xâm phạm."

"Nếu không, kiếp tới, dưới sấm sét chắc chắn phải chết."

"Thân Vương đại nhân, ngài đã lỗ mãng rồi."

Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa đã cười ra tiếng.

"Thiên đạo hảo luân hồi, trời xanh không bỏ qua cho ai..." Bạch Khánh Liên che miệng, tiếng nói the thé, bắt đầu chế giễu.

Cho dù ngươi mạnh mẽ như thế nào, còn không phải là thành thành thật thật nhận lấy cái chết ư?

Đồ ngu xuẩn!

Mây kiếp quay cuồng không ngừng bành trướng, thiên uy huy hoàng bao phủ xuống, khiến tất cả mọi người có thể cảm nhận được áp lực lớn lao.

Chung Dương Minh bỗng nhiên có chút tuyệt vọng, cục diện vốn nên vô cùng tốt đẹp.

Cũng chính là bởi vì bản thân mình!

Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa mang trên mặt nụ cười tươi, muốn thưởng thức vẻ mặt của Tiêu Thiên.

Muốn nhìn dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng trước mặt mây kiếp của đối phương.

Sấm sét rít gào giận dữ, điện quang bên trong kiếp vân trên bầu trời đã phun ra ngoài, giống như là lôi long đang giãn ra cơ thể.

Giống như ngay sau đó hắn sẽ đáp xuống, đối với tội nhân bất kính dám mạo phạm thiên uy.

Một kích lôi đình!

Tiêu Thiên lạnh lùng cười, ngửa đầu nhìn lên mây kiếp trên bầu trời, lườm nó: "Nếu mi có gan thì thử đánh xuống đầu ta coi sao?"

"Hử?"

Một tiếng hừ nhẹ này, làm cho tất cả bên trong thiên địa lập tức yên tĩnh trở lại.

Tiếng sấm biến mất không thấy gì nữa, lôi quang trên bầu trời giống như là dừng lại, mây kiếp đen nhánh kia cũng dừng quay cuồng.

Ngay sau đó, lôi quang khắp bầu trời nọ trong nháy mắt thu liễm tiến vào trong mây, lôi long kêu rên, tiêu tán không thấy đâu nữa.

Mây kiếp màu đen dày nặng giống như che khuất bầu trời lập tức hoa lệ xoay người, hóa thành tường vân năm màu.

Chuông cổ đều vang, tù và thấu trời.

Kim quang sáng chói mang theo linh khí hồn hậu từ trên trời giáng xuống, cọ rửa cơ thể của Tiêu Thiên.

Còn có kim quang hóa thành hai tay xoa bóp đấm vai, khẽ đạp lưng cho Tiêu Thiên.

Trước khi hao hết linh khí, bàn tay nhỏ màu vàng kia còn giúp Tiêu Thiên vuốt vuốt mái tóc.

Vụt!

Tường vân trên bầu trời trong nháy mắt tiêu tán, quy tắc và uy năng tràn ngập thiên địa giống như cũng như chạy trốn rời khỏi, đã không còn chút động tĩnh nào nữa.

Thời khắc này nhìn vẻ mặt của Chung Dương Minh từ xa trông giống như là một đứa ngốc.

Ba người Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa đã bị dọa sợ đến cả người run rẩy, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Cả người đã không dâng lên nổi sức lực nào nữa, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng đã không làm được.

Bình Luận (0)
Comment