Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 91 - Chương 91. Không Có Thực Lực Thì Có Ích Lợi Gì

Chương 91. Không có thực lực thì có ích lợi gì Chương 91. Không có thực lực thì có ích lợi gì

Cử động của Tiêu Thiên vào giờ phút này đã phá vỡ nhận thức của bọn họ, phá vỡ thế giới quan của bọn họ.

Quy củ quen thuộc từ nhỏ đến lớn bị nghiền nát bấy ở trước mặt Tiêu Thiên, có liều mạng cũng đã không thể nào hợp lại được.

Này tính là cái gì?

Cảnh tượng như là quy tắc thiên địa bị dọa sợ xoa bóp cho Tiêu Thiên thế này, là loại phế vật như bọn họ có tư cách nhìn thấy à?

"Cái thứ huyết khế này..." Tiêu Thiên nhìn ba người bị dọa sợ, vươn tay ra, ống tay áo chảy xuống, để lộ ấn ký huyết khế trồi lên.

Tiêu Thiên giang rộng năm ngón tay, rồi đột nhiên nhanh chóng siết chặt lại.

"Không hề có tác dụng đối với con cháu Viêm Hoàng."

Rắc!

Âm thanh vỡ nát vang lên, ấn ký huyết khế kia trong nháy mắt nứt vỡ, hóa thành điểm sáng màu máu phất phơ bay lên, cuối cùng nhất là tiêu tán ở giữa không trung.

Ba người xụi lơ ngồi rạp dưới đất, đầu óc đã hoàn toàn chỗ trống.

Huyết khế cứ như vậy không còn nữa...

Giống như tất cả quy củ, ở trên người Tiêu Thiên dường như không tồn tại vậy.

Thánh cảnh thập giai mạnh mẽ vô song trong con mắt của bọn họ, dù cho ở trước mặt đối phương cũng chỉ là một chê cười đi.

Đáng thương thay bọn họ còn muốn người của tông môn đến bắt lấy Tiêu Thiên.

Bạch Khánh Liên nghĩ vậy, bỗng nhiên cả người khẽ run rẩy.

Tông môn, một ngày nào đó sẽ không bị tên biến thái này tiêu diệt đấy chứ?

Không được, lão còn phải sống sót.

Nếu như Tiêu Thiên là cường giả kinh khủng như vậy, tất nhiên sẽ giảng một ít mặt mũi... Không, sẽ giảng một ít phong độ.

Hơn nữa ban nãy hắn đều nguyện ý cho nhóm người mình một cơ hội giữ lại mạng sống rồi, cho bọn họ thêm một lần nữa, hẳn không có vấn đề gì chứ?

Bạch Khánh Liên nghĩ đến đây, lập tức biến thành hành động, dập đầu cầu xin tha thứ: "Thân Vương đại nhân, ta biết lỗi rồi, van cầu ngài tha cho cái mạng chó của ta, lần này thực sự thành tâm hối cải."

Tiêu Thiên lắc đầu: "Ta không tin."

Bạch Khánh Liên ngẩn ra, lão ta phản ứng nhanh chóng, lập tức nói: "Thân Vương đại nhân, ta có biết một bí mật lớn động trời..."

"Ta không nghe." Tiêu Thiên lắc đầu: "Nam tử hán đại trượng phu, một miếng nước bọt một cái đinh."

"Trước khi đến ta đã nói rồi, loại cuồng đồ tà ác đen tối làm hại một phương, thảo gian nhân mạng giống như các ngươi, ta đều sẽ đánh chết cả."

"Ban nãy cho các ngươi một cơ hội, đã là trái với lương tâm rồi."

Nghe thấy hắn nói đến đây, Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa đều là mặt xám như tro tàn.

Đúng lúc này, Tiêu Thiên lại chuyển đổi giọng nói: "Thế nhưng..."

Ánh mắt ba người lộ ra tia hi vọng, vội vã nhìn về phía Tiêu Thiên.

"Con người của ta luôn luôn mềm lòng, thấy các ngươi tu luyện đến nay cũng không dễ dàng, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng." Tiêu Thiên nhìn ba người, chậm rãi nói ra: "Khi ta đếm tới ba, các ngươi có thể nói ra một chuyện tốt bản thân mình đã làm trong cuộc đời."

"Như vậy, các ngươi coi như còn cứu được. Có thể giữ lại mạng sống hay không thì nhìn cơ hội lần này, các ngươi có thành tâm hay không."

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hỉ, mừng rỡ như điên trong mắt nhau.

Lại có thêm hi vọng rồi!

Cái tên Tiêu Thiên này có thực lực mạnh đến đáng sợ.

Nhưng thật đúng là một tên ngu ngốc mà, tùy tiện nói chút lời hay thôi, lừa dối một chút cũng đồng ý.

Chỉ toàn cơ bắp, không có chút đầu óc gì cả.

"Thân Vương, điều này không thỏa đáng lắm." Chung Dương Minh ở bên cạnh cũng bị cử động này của Tiêu Thiên làm cho kinh động, bèn vội vàng mở miệng khuyên can: "Đối với bọn họ, không cần nói quy củ gì cả."

Đối với địch nhân, sao có thể lòng dạ đàn bà được.

"Chung Thượng Thư, loại tư tưởng này của ngươi là không đúng." Tiêu Thiên cũng lắc đầu, trịnh trọng nói chuyện lạ: "Thế giới này đã rất khốn khổ rất hắc ám rồi, nếu như ngay cả loại người có thực lực như chúng ta đây đều không đi ôm ánh sáng."

"Vậy thì phải lúc nào ánh sáng mặt trời mới chiếu sáng hết thảy bóng tối được."

"Hôm nay bọn họ đang ở trong bóng tối, nhưng cũng có thể đi hướng quang minh."

"Cho một cơ hội thì có làm sao chứ?"

Chung Dương Minh bị Tiêu Thiên nói cho á khẩu không trả lời được, cảm giác lời đối phương nói dường như có đạo lý, nhưng mà lại có chỗ nào đó không thích hợp.

Ba người Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa điên cuồng vỗ tay, vỗ tay bảo hay đối với lời nói của Tiêu Thiên.

Bầu không khí được tô đậm vô cùng đúng lúc.

Trong ánh mắt nhìn Tiêu Thiên cũng càng khó có thể dùng lời để diễn tả được.

Tên ngốc này, tư tưởng thật đúng là ngây thơ mà.

"Như vậy, ba người các ngươi chuẩn bị xong chưa." Tiêu Thiên chắp hai tay sau lưng, mặt hướng ba người quỳ dưới đất.

Ba người lập tức gật đầu, vẻ mặt thoải mái hơn không ít, không hề thấy khó khăn nữa.

Về phần cái gọi là chuyện tốt ư?

Nói giỡn quài, trong tay ba người bọn họ nhuốm vô số máu tươi, rốt cuộc tội ác chồng chất, ở đâu ra chuyện tốt chứ.

Bình Luận (0)
Comment