Dù sao tên Tiêu Thiên này là một kẻ ngu si ngây thơ, tùy tiện nói dối lừa gạt hắn một cái là được.
"Ba!"
Nghe thấy một tiếng như thế, ba người đều chuẩn bị há mồm, thế nhưng trong nháy mắt, khí tức lạnh như băng đè ép đặt ở trên người bọn họ.
Uy áp đáng sợ chấn nhiếp qua đây, khiến cho bọn họ phải cứng rắn nuốt lời đang chuẩn bị nói vào trong miệng.
Bọn họ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo và phẫn nộ của Tiêu Thiên.
"Gian ngoan mất linh!!" Tiêu Thiên hết sức tức giận, thất vọng chỉ vào ba người: "Ta cũng đã đếm tới ba rồi, vì sao các ngươi không nói lời nào?"
"Thì ra là thế, không hổ là người của Hắc Hồn điện, đều là một mạch kế thừa, một lần làm ác, suốt đời làm ác."
"Cho dù chết, cũng không nguyện ý làm người tốt ư?"
"Xem dáng vẻ này là ta tự mình đa tình rồi, nhất là ngươi, điện chủ Hắc Hồn điện, không nghĩ tới ngươi lại là một kẻ kiên cường thấy chết không sờn, ta xin lỗi vì nhục mạ ngươi là tên ẻo lả chết tiệt."
"Đáng tiếc, ta phải thay trời hành đạo."
"Điều duy nhất ta có thể làm chính là cho các ngươi đi thể diện một chút, không đến mức phơi thây hoang dã."
Ba người Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa nhìn Tiêu Thiên với vẻ không thể tin.
Bọn họ hoài nghi mình đã nghe nhầm.
Ban nãy Tiêu Thiên nói gì thế?
Có phải là tiếng người không đấy?
Nhưng mà...
Sau khi Tiêu Thiên nói xong, hình như là rất đáng tiếc vì không có thể cứu lại ba người đã làm đường lạc lối, vừa lắc đầu vừa đưa tay xé mở không gian.
Sau đó một cước một người, đá bọn họ vào bên trong vết nứt không gian.
"Tiêu Thiên, ngươi sinh con trai không có lỗ đít..."
Trước khi vết nứt không gian khép lại, Chung Dương Minh bên cạnh còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát chói tai của Bạch Khánh Liên.
Đáng tiếc, còn chưa nghe hết toàn bộ câu nói đấy thì khe nứt cũng đã khép kín.
"Haizz, không có thực lực thì có ích lợi gì, vẫn không thể làm người hướng thiện thôi." Tiêu Thiên chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên trong Hắc Hồn điện trống rỗng, lắc đầu thở dài.
"..." Chung Dương Minh im lặng, không có hé răng.
Tiêu Thiên có nói tiếng người hay không thì không biết, thế nhưng Chung Dương Minh biết, Thân Vương này...
Thực sự là chó mà!
Vả lại, thẳng tay ném đối phương vào trong khe nứt không gian, dòng chảy hỗn loạn trong không gian sẽ tiêu diệt bọn chúng.
Biện pháp giải quyết việc không để đối phương phơi thây nơi hoang dã trong miệng Thân Vương đại nhân chính là cho người ta hồn phi phách tán luôn ấy hả?
Chung Dương Minh có chút hoảng hốt, tại sao đều là cùng một câu nói.
Mà Thân Vương có thể lý giải lệch hẳn ra chân trời xa xăm thế này vậy.
“Thân Vương đại nhân, sơn cốc chỗ tổng bộ Hắc Hồn điện có không ít người, tốt nhất đừng để bọn chúng chạy mất.” Chung Dương Minh lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Giữ chúng lại cũng là tai họa.”
“Nếu hủy diệt toàn bộ Hắc Hồn điện, Nam Cương của hoàng triều Đại Viêm sẽ yên ổn được trong không biết bao nhiêu năm.”
Tiêu Thiên nghe Chung Dương Minh nói vậy thì nhẹ nhàng xoay người lại nhìn chằm chằm ông: “Nhìn xem, sau khi ta tới cứu ngươi mới bại lộ thực lực, giờ ngươi bắt đầu sai bảo ta làm việc rồi kìa.”
Chung Dương Minh cũng không có ý gì với Tiêu Thiên, ông gãi đầu: “Thân Vương đại nhân, chuyện này... này không phải là do người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm hay sao?”
“Nhìn xem, quả nhiên đám giai cấp bóc lột các ngươi đều không có lương tâm.” Tiêu Thiên vừa thở dài, vừa lắc đầu: “Một khi Tử Nhược Yên biết được thực lực chân chính của ta, chẳng phải ngày nào ta cũng sẽ bận đến mức không phân biệt nổi đông tây nam bắc luôn à?”
“Tuyệt đối không thể để lộ thực lực.”
Nghĩ đến điểm này, Tiêu Thiên di chuyển với tốc độ siêu nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Chung Dương Minh, nhìn chằm chằm ông với vẻ dữ tợn: “Ta cảnh cáo ngươi, sau khi trở về, không cho phép ngươi để lộ thực lực của ta.”
“Nhưng mà...”
“Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta sẽ nói hết 167 chỗ giấu tiền riêng của ngươi trong Chung phủ cho Chung Lệ Song biết.” Nói đoạn, Tiêu Thiên giơ hai tay lên nắm chặt trước mặt Chung Dương Minh, tạo ra âm thanh ken két chói tai.
“Không chỉ vậy, bây giờ ngươi biết ta lợi hại tới cỡ nào rồi nhỉ?”
“Ngươi dám nói hươu nói vượn, ta sẽ âm thầm tóm ngươi trong đêm rồi đưa ngươi tới Di Hồng lâu, sau đó dẫn Chung Lệ Song đi bắt ngươi, khà khà khà...”
Cả người Chung Dương Minh run lẩy bẩy, không thể tin được nhìn Tiêu Thiên: “Thân... Thân Vương, chuyện độc ác như thế mà người cũng thốt ra khỏi miệng được ư?”
Ông không dám tưởng tượng, ngày nào đó mình đang ngủ ngon lành trong nhà.
Vừa mở mắt ra lại nằm trên một chiếc giường lạ lẫm, bên cạnh còn có cô nương xa lạ.
Ngẩng đầu thì thấy thê tử Chung Lệ Song đang lườm mình.
Cứ thế, bản thân không làm bất cứ chuyện gì hết, nhưng mình vẫn bị thê tử dùng kéo cắt chết.