Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 93 - Chương 93. Chết Rồi Cũng Không Buông Tha 2

Chương 93. Chết rồi cũng không buông tha 2 Chương 93. Chết rồi cũng không buông tha 2

“Tí tách, tí tách...”

Toàn thân ông co giật mấy lần, Chung Dương Minh mau chóng thoát ra khỏi khung cảnh tưởng tượng đáng sợ ấy.

Đây là chuyện mà con người có thể làm được đấy hả?

“Được rồi được rồi, ta sẽ không nói.” Chung Dương Minh vội vàng đồng ý với Tiêu Thiên, dù sao cũng không phải chuyện khẩn cấp gì.

Gần đây họa loạn Huyết Vân lâu và Hắc Hồn điện của hoàng triều Đại Viêm đều bị vị tôn gia trước mắt này xử lý cả rồi.

Còn có thể có chuyện gì khác được nữa?

Huống chi, chỉ cần Tiêu Thiên vẫn ở trong hoàng cung, vẫn là phu quân của bệ hạ, quả thực có thể gọi hắn là át chủ bài tuyệt thế vô song của hoàng triều Đại Viêm bọn họ.

“Hẳn là Linh Nhi và Lưu Diễm đều biết nội tình của Thân Vương rồi nhỉ?” Chung Dương Minh xác nhận lại với Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên gật đầu: “Không sai, lần diệt Huyết Vân lâu có tiểu nha đầu Chung Linh kia đi cùng ta, Lưu Diễm thì được ta cứu từ trong tay Hướng Nguyên Bạch.”

Chung Dương Minh xem như hoàn toàn hiểu rõ, khó trách con gái nhà mình ngoan ngoãn nghe lời Tiêu Thiên răm rắp như vậy.

Khuê nữ nhà mình bội phục cường giả nhất, huống chi là loại quái vật ở cấp bậc này như Tiêu Thiên. Trước mặt hắn, nó có thể không thành thành thật thật à?

Về phần Lưu Diễm, nàng trọng tình trọng nghĩa nhất, Tiêu Thiên đã cứu nàng thì chính là ân nhân cứu mạng của nàng.

Huống chi Tiêu Thiên chính là Diêm Vương hủy diệt Huyết Vân lâu, cũng là ân nhân báo thù rửa hận thay trượng phu nàng.

Rốt cuộc, vài điểm kỳ quái trong quá khứ cũng đã sáng tỏ.

“Có điều, Thân Vương đại nhân, ta cũng không phải sai bảo người làm việc.” Lúc này, Chung Dương Minh nghiêm túc thuyết phục Tiêu Thiên: “Nơi đây là sơn cốc của tổng điện Hắc Hồn điện, số lượng thành viên không ít đâu.”

“Nếu Thân Vương không muốn bại lộ thực lực, bọn chúng...”

Tiêu Thiên khoát tay áo, cắt ngang lời ông, ra hiệu cho Chung Dương Minh đi theo mình ra Hắc Hồn điện.

Chung Dương Minh không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đi theo Tiêu Thiên rời khỏi chủ điện của Hắc Hồn điện này và tiến vào trong sơn cốc.

Cứ thế theo Tiêu Thiên đi thẳng tới phía trước, Chung Dương Minh nhận ra có gì đó sai sai.

Lúc trước ông bị đối phương nhấc theo bay lượn trở về bằng tốc độ rất nhanh, nên không có để ý chi tiết.

Lúc này đang đi trên đường, ông mới kinh ngạc phát hiện.

Ven đường không hề nhìn thấy bất kỳ thành viên Hắc Hồn điện nào còn sống, kẻ nào kẻ nấy đều bê bết máu, gục trên mặt đất.

Chẳng những vậy, toàn bộ kiến trúc trong sơn cốc của Hắc Hồn điện trông có vẻ bị ép thấp hơn một chút.

“Đây... Đây là xảy ra chuyện gì vậy?” Chung Dương Minh nhìn trái ngó phải bốn phía xong lại càng thêm sửng sốt.

Chẳng lẽ vừa nãy Tiêu Thiên đã đến sơn cốc, xông vào chủ điện trước và sớm xử sạch đám người này rồi ư?

“Tốc độ lao tới trước đó quá nhanh, lúc đáp xuống cốc tạo ra luồng khí quá mãnh liệt, không cẩn thận đè mấy kiến trúc này thấp xuống một đoạn.”

“Trận pháp kết giới của chủ điện kia cũng vì vậy mà bị nghiền nát.”

“Về phần thành viên Hắc Hồn điện trong sơn cốc này, chắc là tiện thể bị đè chết đấy mà.”

“Có thể đây là do chúng làm nhiều việc ác nên gặp báo ứng thôi.”

Tiêu Thiên vừa nói vừa lắc đầu.

“Báo... Báo ứng hay đấy.” Chung Dương Minh bên cạnh há to miệng, trong lòng oán thầm.

“Tới rồi, linh khí nơi này nồng đậm, bảo quang (ánh sáng phát ra từ bảo vật) đủ màu sắc, hẳn là chỗ giấu tiền tham ô của Hắc Hồn điện.” Tiêu Thiên bỗng nhiên dừng bước, nhìn kho tàng trước mặt.

Chỉ là khi Tiêu Thiên tiến vào sơn cốc, khí kình nghiền ép làm cho cửa lớn của kho tàng này vặn vẹo, sập xuống.

Hai người bước qua cánh cửa sụp đổ, đi vào bên trong bảo khố.

Tiến vào trong, ngắm nhìn bốn phía, bảo quang tỏa ra khắp nơi, nhiều thứ đến nỗi không thể xem hết được.

[Vượng Tài, tính xem giá trị của những vật này là bao nhiêu?] Tiêu Thiên hô lên với hệ thống trong lòng.

[Hệ thống đang trong quá trình thăng cấp, tạm thời bảo trì...]

[Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, còn cần ngươi làm gì, hay là cứ đánh chết cho rồi.”

[Đã tạm dừng thăng cấp, bảo trì gián đoạn khẩn cấp.]

[Đang tính toán...]

[Chủ nhân tôn kính, đã hoàn thành tính toán, kho tàng Hắc Hồn điện trị giá tổng cộng 32617954 linh thạch!]

[Xin hỏi có thể tiếp tục thăng cấp bảo trì chưa ạ?]

Tiêu Thiên cho phép: “Có thể.”

[Đa tạ chủ nhân, hệ thống tiếp tục thăng cấp, tiến vào trạng thái bảo trì.]

Sau khi có được con số cụ thể, sự hào hứng của Tiêu Thiên giảm xuống rất nhiều, lắc đầu: “Giá trị của đồ vật nơi này chỉ mới hơn ba ngàn hai trăm vạn linh thạch, miễn miễn cưỡng cưỡng làm tiền bồi thường cũng tạm được.”

“Không ngờ Hắc Hồn điện này thoạt nhìn hoành tráng như vậy, kết quả lại là quỷ nghèo.”

Khóe miệng Chung Dương Minh co giật, ông nhìn về phía Tiêu Thiên: “Thân Vương đại nhân, hơn ba nghìn vạn linh thạch cũng không phải số lượng nhỏ!”

“Nếu đổi số tiền thuế tròn một năm của hoàng triều Đại Viêm thành linh thạch, cùng lắm cũng chỉ có một ngàn vạn linh thạch mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment