Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 94 - Chương 94. Ta Đây Quá Thích Nghĩ Cho Người Khác

Chương 94. Ta đây quá thích nghĩ cho người khác Chương 94. Ta đây quá thích nghĩ cho người khác

Tiêu Thiên mất hết cả hứng, từ khi trông thấy lượng linh thạch khổng lồ được nhạc phụ để lại trước khi mất tích.

Ba ngàn vạn?

Chỉ như rươi nước mà thôi.

“Có điều, Thân Vương đại nhân à, đống linh thạch này có liên quan gì tới tiền bồi thường thế?” Chung Dương Minh vẫn không hiểu, ông nhìn Tiêu Thiên: “Chẳng phải những thứ này nên nộp vào quốc khố à?”

Tiêu Thiên tức giận nhìn Chung Dương Minh: “Nộp vào quốc khố làm gì, đây đều là tiền Bạch Khánh Liên của Hắc Hồn điện bồi thường cho chúng ta mà.”

“Chuyện này do ai nói thế?” Chung Dương Minh sửng sốt, Bạch Khánh Liên đã bị Thân Vương ngài hành cho thê thảm vậy rồi, người ta chết rồi mà ngài vẫn không buông tha lão nữa à?

“Ngươi có biết cái gì gọi là phí tổn thất tinh thần không?” Tiêu Thiên nghiêm túc hỏi Chung Dương Minh.

Chung Dương Minh thành thành thật thật lắc đầu: “Đây vẫn là lần đầu tiên ta nghe nói đến thứ này.”

“Ý nghĩa đại khái chính là tình cảm của ngươi bị tổn thương, người khác cần phải bồi thường cho ngươi.” Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh, nói tiếp: “Hơn nửa đêm ngươi bị bắt tới đây, lại còn bị đối phương ngược đãi đến mức thảm không nỡ nhìn, lẽ nào Hắc Hồn điện không nên bồi thường cho ngươi một trăm vạn linh thạch à?”

Chung Dương Minh trầm mặc, suy đi nghĩ lại một chút, hình như cũng khá có đạo lý.

“Vốn dĩ lúc này ta đang nhâm nhi chút rượu và xem phim ngắn.” Tiêu Thiên nói, lại chỉ vào Chung Dương Minh: “Mà ngươi vốn nên ở Chung phủ để chuẩn bị mấy món ta thích ăn.”

“Nhưng lại bởi vì Hắc Hồn điện này mà phải chạy tới đây.”

“Hắc Hồn điện này mưu tài hại mệnh chúng ta, thế nên chúng phải bồi thường một ngàn vạn linh thạch, ta lấy chín trăm vạn, ngươi lấy một trăm vạn.”

Chung Dương Minh giật mình: “Thân Vương đại nhân, mưu tài hại mệnh này lại là sao nữa thế?”

Tiêu Thiên lại hỏi: “Có phải Hắc Hồn điện làm lãng phí thời gian của chúng ta không?”

“Phải.”

Tiêu Thiên xòe hai tay ra: “Thời gian là vàng bạc, thời gian chính là sinh mệnh, vậy sao chuyện Hắc Hồn điện làm không thể gọi là mưu tài hại mệnh?”

“...”

Chung Dương Minh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Tiêu Thiên bẻ khớp ngón tay, tiếp tục tính toán sổ sách với Chung Dương Minh: “Ngoại trừ bồi thường, phí dịch vụ một ngàn vạn linh thạch cũng phải đưa luôn chứ?”

“Về phần học phí ta chịu thiệt một chút vậy, coi như lấy của lão một ngàn vạn linh thạch.”

“Phí vận chuyển năm trăm vạn linh thạch cũng không quá đáng.”

“Tổng cộng chính là ba ngàn bảy trăm vạn linh thạch, trong khi giá trị của kho tàng này mới có hơn ba ngàn hai trăm vạn thôi...”

Tiêu Thiên nắm tay trái lại thành quyền rồi bỗng đập vào lòng bàn tay phải: “Đáng ghét, Hắc Hồn điện còn thiếu ngược lại chúng ta năm trăm vạn đấy!”

Chung Dương Minh hoàn toàn bị chấn động.

Tại sao xương cốt người ta đã lạnh luôn rồi mà còn bị tính là thiếu ngược lại người năm trăm vạn thế hả?

Vả lại, Thân Vương đại nhân tính toán sổ sách này thế nào vậy, sao mình hoàn toàn nghe không hiểu gì hết.

Chung Dương Minh thực sự không thể hiểu nổi: “Thân Vương đại nhân, phí dịch vụ, học phí và phí vận chuyển... là gì thế, việc chúng ta đến Hắc Hồn điện có liên quan tới mấy thứ này à?”

Tiêu Thiên cau mày, nhìn Chung Dương Minh đầy bất mãn: “Ta đây muốn phê bình ngươi một chút đấy, thân là Hộ Bộ Thượng Thư, chút ít sổ sách này mà còn không tính rõ được nữa?”

“Đám người này bắt ngươi, làm hại ta vô duyên vô cớ đến đây đánh chết bọn chúng, đây không phải lao động à, không cần tính phí dịch vụ hả?”

“Ta dạy bọn chúng đạo lý đi theo chính đạo, truyền thụ cho bọn chúng tri thức hối cải để trở thành con người mới, chẳng lẽ không cần tính học phí ha gì?”

“Về phần phí vận chuyển lại càng đơn giản hơn, đồ trong kho tàng này nhiều như vậy, chuyển đi phải hao tốn chút công phu, sao có thể không tính tiền?”

Chung Dương Minh lần nữa hứng chịu chấn động dữ dội, đây không phải cách tính toán của ông có vấn đề hay không.

Mà là lần đầu tiên ông biết còn có cách tính toán thế này nữa cơ đấy?

Đặc biệt là khoản cuối cùng kia, người dọn sạch kho tàng của người ta rồi còn tính phí vận chuyển cho người ta nữa à.

“Thân Vương đại nhân, cách tính này của ngài...” Chung Dương Minh nói được một nửa rồi cũng không biết nên hình dung thế nào, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên với Tiêu Thiên.

Một chữ thôi...

“Tuyệt!”

“Khiêm tốn một chút, chúng ta mau chóng kiểm lại tiền tài trong kho tàng này đi, Tử Nhược Yên cũng sắp đến rồi, đừng bị phát hiện.” Tiêu Thiên nói đoạn trừng mắt nhìn Chung Dương Minh: “Bí mật nhỏ giữa nam nhân.”

Chung Dương Minh gật nhẹ đầu, nhìn bốn phía xung quanh kho tàng, như thể đã trải qua một đời bãi bể nương dâu.

Trước đây, hoàng triều Đại Viêm có rất, rất nhiều việc cần dùng đến tiền, mỗi khoản chi đều phải tính toán chi li từng chút một.

Vì chuyện này mà Chung Dương Minh gần như tan nát tâm can.

Bình Luận (0)
Comment