Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 95 - Chương 95. Ta Đây Quá Thích Nghĩ Cho Người Khác 2

Chương 95. Ta đây quá thích nghĩ cho người khác 2 Chương 95. Ta đây quá thích nghĩ cho người khác 2

Hiện giờ, đầu tiên là Tiêu Thiên hết lòng giúp đỡ, cộng thêm đoạt lại được kho tàng, bất ngờ phát tài, trước mắt lại còn vơ vét được nhiều tiền tài bất nghĩa của Hắc Hồn điện như vậy.

Chỉ cần Tiêu Thiên thuận miệng phân phó một tí mà mình đã có thể cầm ngay hai trăm vạn linh thạch.

Nếu dùng số linh thạch này là để phát triển hoàng triều Đại Viêm thì sẽ làm được bao nhiêu chuyện đây?

Còn việc kiếm lời trung gian để bỏ túi riêng?

Chung Dương Minh vẫn sẽ lưu lại một phần để cải thiện cuộc sống của vợ con, nhưng phần lớn vẫn dùng cho hoàng triều Đại Viêm, dù sao ông cũng đã hứa với tiên đế.

Nhất định sẽ trông coi hoàng triều Đại Viêm thật tốt!

Vụt!

Bóng dáng Tiêu Thiên đột ngột biến mất ngay trước mắt Chung Dương Minh, tiến hành di chuyển bằng tốc độ siêu cao.

Gần như xử lý xong toàn bộ tài nguyên trong kho tàng một cách chớp nhoáng.

Tiêu Thiên thẳng tay vét sạch loại tiền tệ mạnh là linh thạch này, ước chừng trên dưới một ngàn năm trăm vạn linh thạch.

Thế lực ở bất kỳ nơi nào cũng đều lưu trữ số lượng linh thạch cực kỳ ấn tượng.

Suy cho cùng, linh thạch không chỉ có thể dùng làm tiền tệ, còn có thể trợ giúp tu luyện, cung cấp năng lượng cho đan lô, lô hỏa, bố trí trận pháp, vân vân, công dụng rất phong phú.

“Trong nạp vật giới này chứa tài nguyên khoảng hơn hai trăm vạn cho ngươi.” Tiêu Thiên lần nữa trở lại trước mặt Chung Dương Minh, đưa nạp vật giới cho đối phương.

Chung Dương Minh khẽ sững sờ, ông cầm nạp vật giới lên cẩn thận cảm nhận đồ vật được chứa đựng bên trong một lát thì khẽ giật mình.

Mũ sắt, áo giáp, bao cổ tay, giày chiến kiểu nữ và bảy loại binh khí linh khí khác nhau.

Ngoài ra, còn có rất nhiều loại đan dược và đủ mọi thứ.

Bên cạnh đó còn có một bộ áo bào phòng ngự kiểu nam, bùa phòng ngự, bùa thoát thân, vân vân.

Tính toán cẩn thận một chút giá trị trong đó, sao có thể là hai trăm vạn linh thạch, rõ ràng gần hơn năm trăm vạn thì có.

Mỗi một thứ đều không phải ném bừa vào, mà đều được tiến hành chọn lựa kỹ càng.

“Một bộ cho Chung Lệ Song, một bộ cho ngươi.” Tiêu Thiên vỗ vỗ Chung Dương Minh, trịnh trọng nghiêm túc: “Sau này ngươi có thể bảo vệ bản thân cho tốt được không, đừng để ta phải chạy tới chạy lui nữa, vất vả lắm.”

Chung Dương Minh cười khổ, chắp tay với Tiêu Thiên: “Thân Vương đại nhân, thứ này thật sự quá quý giá, đương nhiên vật phẩm ở đây đều là của ngài, sao...”

“Phí bịt miệng, ngươi nhận càng nhiều sẽ càng không có ý muốn vạch trần ta.” Tiêu Thiên nhếch miệng cười với Chung Dương Minh: “Yên tâm nhận lấy đi, có câu nói này rất hay, trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối.”

Sắc mặt Chung Dương Minh trở nên kỳ quái, sao Thân Vương lại phát âm chữ “trưởng” này lạ vậy?

Tuy ông cảm thấy nói thế không đúng, nhưng lại không dám nói ra.

Tiêu Thiên lần nữa đưa nạp vật giới qua trước mặt Chung Dương Minh: “Trong nạp vật giới này đa số là một ít vật liệu, đan dược và đồ vật cơ bản, còn có một số điển tịch, ngươi giao cho Tử Nhược Yên, dùng cho hoàng triều Đại Viêm.”

“Đây... Thân Vương bỏ được ư?” Chung Dương Minh xem xét đồ vật trong nạp vật giới, hết sức ngạc nhiên.

Thân Vương chỉ lấy đi linh thạch, nhưng lại chẳng hề động tới những vật quý giá trong kho tàng này, tất cả đều cho vào đây.

“Có gì mà không bỏ được, mấy thứ đồ chơi này không tiện đổi thành linh thạch, ta lấy làm gì, còn không bằng dùng để phát triển hoàng triều Đại Viêm.”

“Hoàng triều Đại Viêm càng mạnh, hoàng vị của bệ hạ càng vững chắc, chẳng phải bát cơm mềm ta ăn sẽ càng thơm ngon hơn à?”

“Vả lại, làm người không thể ích kỷ thế được, phải có tinh thần cống hiến, cộng thêm những tiền tài bất nghĩa này đều đến từ Hắc Hồn điện.”

“Vậy thì chúng ta càng phải dùng những tài nguyên tiền tài này để tạo phúc cho bách tính, từ đó cũng coi như tích chút âm đức cho Bạch Khánh Liên và đám người Hắc Hồn điện.”

“Hầy, con người của ta vẫn lương thiện thế đấy, cho dù chúng đã qua đời, ta còn suy nghĩ cho chúng.”

“Chắc hẳn nếu đám người Bạch Khánh Liên dưới suối vàng biết được đều sẽ biết ơn ta lắm nhỉ.”

Chung Dương Minh bày ra vẻ mặt vô cảm, sau khi trở về, chuyện đầu tiên ông làm chính là phải tìm con gái Chung Linh hỏi một chút.

Xem rốt cuộc Hướng Nguyên Bạch kia lúc trước đã bị Thân Vương đại nhân làm gì mà căm phẫn đến nỗi tự sát.

Sau khi rời khỏi kho tàng, Tiêu Thiên túm lấy Chung Dương Minh và bay lên không trung.

Đợi đến khi bọn họ bay tới độ cao vừa đủ, Tiêu Thiên mới buông lỏng Chung Dương Minh ra.

Nhưng Chung Dương Minh cũng không rơi xuống, mà lơ lửng giữa không trung.

Vừa rồi ông đã thay súng hơi bằng đại bác*, đổi thành một bộ áo choàng tinh xảo đẹp đẽ, bên trên mơ hồ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào.

*ý nói điều kiện được cải thiện rất nhiều

*ý nói điều kiện được cải thiện rất nhiều

Chính là ánh trăng mờ nhạt này giúp cho người ở Tụ Khí cảnh nhị giai như ông có thể đứng lơ lửng giữa không trung.

Bình Luận (0)
Comment