Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 96 - Chương 96. Người Nham Hiểm Xảo Trá

Chương 96. Người nham hiểm xảo trá Chương 96. Người nham hiểm xảo trá

Áo choàng ánh trăng này chính là thứ được Tiêu Thiên chọn riêng cho Chung Dương Minh trong kho tàng lúc nãy.

Dùng để chạy trốn rất tốt.

“Ngươi chờ một lát, ta đi dọn dẹp hiện trường chút đã.” Tiêu Thiên nói với Chung Dương Minh, ánh mắt ngưng lại, hít một hơi thật sâu.

“Phù!!”

Tiên Thiên thổi ra cơn gió lốc mãnh liệt, luồng khí đáng sợ thoắt cái biến thành lưỡi đao gió lạnh thấu xương và cực kỳ hỗn loạn.

Sơn cốc to lớn đã từng là kiến trúc của Hắc Hồn điện khi xưa ở bên dưới bị thổi thành những mảnh vụn và không ngừng oằn mình trong chốc lát.

Bụi mù dày đặc hệt như bão cát, càn quét khắp bốn phía sơn cốc.

“Được rồi, xong xuôi.” Tiêu Thiên nhìn thấy cảnh tượng bên dưới thì gật đầu hài lòng.

Chung Dương Minh bên cạnh nhìn sơn cốc đã hoàn toàn thay đổi phía dưới, không nói một lời.

Toàn bộ sơn cốc đã tràn ngập đất vàng, trông như thể bị lật úp lại, chỉ còn mặt đất bằng phẳng.

Tiêu Thiên chỉ thổi một ngụm ra mà đã làm xong việc thay trời đổi đất này.

“Thân Vương đại nhân, rốt cuộc thực lực của ngài mạnh cỡ nào?” Chung Dương Minh nhìn về phía Tiêu Thiên, giọng nói run rẩy: “Đến tột cùng, ngài ở cảnh giới gì, chẳng lẽ là trên Thánh cảnh à?”

“Ta không có cảnh giới, ngay cả linh khí cũng không có, ngươi không phát hiện được hả?” Tiêu Thiên lắc đầu, trả lời hết sức thành thật.

Chung Dương Minh không thể tin nổi, nhìn Tiêu Thiên từ trên xuống dưới.

Quả thực không có lấy nửa phần linh khí dao động, nhưng tại sao chứ?

Chí ít cũng không nên...

“Thực lực của ta có chút đặc biệt, hình như còn đang tăng lên nữa, nhưng cụ thể là lợi hại cỡ nào thì ta không biết, cũng may ta rất am hiểu khống chế lực lượng, nếu không thì Đại Viêm đã diệt quốc rồi.” Tiêu Thiên lần nữa thuận miệng trả lời.

“Diệt quốc...” Chung Dương Minh nhìn sơn cốc rồi thoáng rùng mình.

Với thực lực của Thân Vương đại nhân, có vẻ đó thực sự không phải việc khó khăn gì.

“Thân Vương đại nhân, có thể chỉ điểm ta tu hành, tăng cường thực lực lên được không?” Lúc này, Chung Dương Minh bỗng nhìn về phía Tiêu Thiên và mở lời.

Tiêu Thiên nghe xong câu này thì có chút ngoài ý muốn: “Ngươi muốn tu luyện hả, ta nhớ Chung Linh từng nói ngươi không thích tu luyện lắm, thay vào đó là đặt toàn bộ tâm tư vào xã tắc Đại Viêm cơ mà.”

“Lúc chứng kiến thực lực của Thân Vương đại nhân, ta đã thay đổi suy nghĩ này rồi.” Chung Dương Minh đột nhiên nắm chặt tay, nhìn chằm chằm sơn cốc: “Lần này, Hắc Hồn điện muốn ta làm chuyện gì đó nên mới chưa ra tay hại ta.”

“Lỡ như lần sau, người để mắt tới hoàng triều Đại Viêm thẳng tay sát hại tính mạng của ta thì sao?”

Nói đến đây, Chung Dương Minh nhìn Tiêu Thiên với ánh mắt sáng rực: “Chuyện của Thân Vương đại nhân đem lại cho ta linh cảm nhất định.”

“Nếu như ta âm thầm tăng cường thực lực, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ yếu ớt với bên ngoài thì sẽ càng dễ thu hút những kẻ ẩn trong bóng tối lén lút nhìn trộm hơn.”

“Chờ tới lúc những kẻ lén lút này nổi lên mặt nước và ra tay với ta, ta lại đột nhiên trỗi dậy hạ gục chúng, há chẳng phải tuyệt diệu hơn à.”

Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh, nghe thấy lời đối phương nói thì hết sức bất ngờ.

Á đù, người này cũng gian xảo thật, thế mà còn chơi chiêu giả heo ăn thịt hổ.

Lạc hậu!

Tiêu Thiên lắc đầu, vội vàng rũ sạch trách nhiệm: “Ngươi đừng tùy tiện lôi ta vào đấy, từ đầu tới cuối ta đều không có ý định này đâu.”

“Ta chỉ chán ghét tranh đấu và giết chóc, muốn yên lặng hưởng thụ cuộc sống một chút mà sao cứ hết kẻ này tới kẻ khác bắt ép ta ra tay thế nhỉ?”

“Cũng tốt, sau khi ngươi tu hành có thành tựu rồi thì có thể ngăn chặn rất nhiều phiền phức.”

“Nghĩ kỹ danh hiệu của ngươi chưa?”

Tiêu Thiên nhảy vọt sang chủ đề khác làm cho Chung Dương Minh không kịp phản ứng: “Danh hiệu, danh hiệu gì?”

“Ngốc quá, trên đời này làm gì có ai không có danh hiệu chứ, sớm nghĩ kỹ đi, sau khi ra tay thì để tên lại, dù sao cũng tốt hơn danh hiệu do người khác đặt cho ngươi mà, đúng không?” Tiêu Thiên nói với vẻ trịnh trọng, vô cùng nghiêm túc.

“Trước kia ta có một người bạn, lúc đầu không thèm để ý gì tới loại chuyện này, nhưng hắn có một thói quen xấu là thích mai phục trong nhà xí trước khi ra tay.”

“Khiến cho người khác thay hắn đặt danh hiệu là Sát Lục Phân Vương, hại hắn truy sát người khác suốt bảy ngày bảy đêm mới giải quyết xong chuyện này.”

“Phải xem trọng, phải để tâm, lỡ như người khác gọi ngươi là Trọng Thản Kỵ Binh, ngươi có chịu không?”

Chung Dương Minh trầm mặc hồi lâu, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Người bạn này của Thân Vương...”

Tiêu Thiên vung tay lên cắt ngang Chung Dương Minh: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là danh hiệu của ngươi, đã nghĩ xong chưa?”

Chung Dương Minh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy gọi là Trọng Thản Kỵ Binh đi!”

“Rất dứt khoát, rất đàn ông, cái này...” Tiêu Thiên nói được một nửa thì nét mặt chấn động: “Ngươi xác định danh hiệu của ngươi là cái này đó hả?”

Bình Luận (0)
Comment