“Không sai, chính là Trọng Thản Kỵ Binh!” Chung Dương Minh trả lời chắc nịch.
“......” Tiêu Thiên im lặng thật lâu, rất nghiêm túc nhìn Chung Dương Minh: “Ngươi chắc chắn không đổi à?”
“Ta biết danh hiệu này không đủ hung hãn, nhưng rất phù hợp tâm ý của ta.” Chung Dương Minh cũng nghiêm túc trả lời.
“Khụ...” Tiêu Thiên hít một ngụm khí lạnh, vô cùng hoảng sợ: “Ngươi... Ngươi xác định?”
Chung Dương Minh cười rộ lên, nói với Tiêu Thiên: “Trọng, đại diện cho xã tắc Đại Viêm, Thản, đại diện cho tâm trạng thản nhiên, về phần Kỵ Binh, tất nhiên chính là xông pha chiến đấu.”
“Ý nghĩa ẩn chứa trong danh hiệu mà Thân Vương nói ra này hẳn là bảo ta phải đối diện với tầm quan trọng của xã tắc Đại Viêm bằng tâm trạng thản nhiên, nhưng phải hành động xông pha chiến đấu như kỵ binh, đền đáp cho Đại Viêm.”
“Ta rất thích danh hiệu này.”
Tiêu Thiên nghẹn họng trân trối, hắn bị Chung Dương Minh làm cho chấn động.
Đây là năng lực đọc hiểu kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu tới mức nào, để ông giữ chức vị Hộ Bộ Thượng Thư nho nhỏ thế này đúng là mai một nhân tài mà!
Bản lĩnh giải nghĩa văn tự này đưa vào tay ngài quả nhiên là quá xuất sắc luôn.
Không hổ là đấng nam nhi có thể chế ngự búp bê barbie kim cang lực điền Chung Lệ Song.
“May mà thế giới này không biết trọng thản (xe tăng) có ý gì, nếu không, lúc Chung Dương Minh thật sự lôi danh hiệu này ra ngoài lang bạt.”
“Chung Lệ Song chắc chắn sẽ gạt chân, kẹp mạnh đầu ông luôn.”
Ngay lúc Tiêu Thiên âm thầm lau mồ hôi và lặng lẽ nghĩa đến chuyện kia.
Chung Dương Minh bên cạnh lần nữa lên tiếng: “Thân Vương đại nhân, người có thể giúp ta một chuyện được không?”
“Ngươi lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy thế?” Tiêu Thiên hơi mất kiên nhẫn, phàn nàn không thôi.
Chung Dương Minh chắp tay: “Từ một tuần làm năm bữa trước đó tăng lên thành một tuần mười bữa!”
“Giao dịch xong, chuyện gì?”
Chung Dương Minh nhìn về phía sơn cốc đất bằng vô cùng rộng lớn kia, ra hiệu: “Mời Thân Vương đại nhân viết một hàng chữ vừa đủ lớn để bao trùm toàn bộ sơn cốc.”
“Viết chữ gì?”
Chung Dương Minh chậm rãi mở miệng: “Chuyện của Đại Viêm, Diêm Vương ta ở tình thế bắt buộc!”
Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh đầy tò mò: “Ngươi biết nội tình?”
“Không biết gì cả.” Chung Dương Minh lắc đầu, nhìn sơn cốc: “Chỉ là mượn tên tuổi vị cường giả ẩn tàng của Thân Vương làm nổ đầm nước sâu này thôi.”
“Để xem xem có thể biết được rốt cuộc mục đích của kẻ nào đó đang nhìn chằm chằm hoàng triều Đại Viêm chúng ta là gì không?”
“Chắc chắn đám người này không tưởng tượng nổi cường giả Diêm Vương cực kỳ đáng sợ vốn dĩ chính là người của chúng ta.”
Nói đến đây, Chung Dương Minh nở nụ cười hết sức hứng khởi.
Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh từ trên xuống dưới, lắc đầu tặc lưỡi: “Ngươi cũng xảo trá đấy nhỉ.”
Vừa dứt lời, hai tai Tiêu Thiên giật giật, lập tức sửng sốt.
“Hửm? Không ổn, nương tử ta tới rồi, chuồn thôi!”
Cho dù ở khoảng cách rất xa, nhưng Tiêu Thiên vẫn nhạy cảm nghe được động tĩnh Tử Nhược Yên đi tới từ đằng xa.
“Mau chóng đáp xuống, làm theo tình huống chúng ta đã thương lượng.” Tiêu Thiên vừa nói, vừa dùng hai tay tạo thành kiếm chỉ, mạnh mẽ viết trên mặt đất trong sơn cốc.
Sức mạnh kinh khủng cách không khiến cho bên dưới chấn động, mặt đất trong sơn cốc do đất vàng bắn lên tung toé tạo thành bị vạch ra từng khe rãnh.
Phút chốc, những chữ được khắc nổi lên trên mặt đất trong sơn cốc, chính là câu Chung Dương Minh đã đề cập lúc trước.
“Ta đi trước đây, nếu bị phát hiện sẽ rất phiền phức.” Tiêu Thiên vừa nói xong đã vội vàng bay lên không trung.
Khi Tiêu Thiên đã bay lên đủ cao và chắc chắn rằng sẽ không ảnh hưởng đến Chung Dương Minh bên dưới, lúc bấy giờ, hắn mới bộc phát tốc độ cực kỳ khủng khiếp, xông thẳng về phía trước.
Oành!!!
Chung Dương Minh ngẩng đầu lên, trông thấy rất rõ ngay lúc Tiêu Thiên biến mất, không khí bên kia đã nổ tung, hình thành dao động có thể thấy bằng mắt thường.
Cuồng phong dữ dội ập tới từ bên trên, đè ép ông xuống, làm ông suýt nữa đã rơi thẳng xuống đất.
Mãi đến khi cơn gió được tạo ra lúc Tiêu Thiên lao vút đi dần dần lắng lại, Chung Dương Minh mới dựa vào áo choàng ánh trăng chậm rãi bay lên cao.
“Quả nhiên Thân Vương...... mạnh quá đáng mà.” Đến tận bây giờ, nội tâm Chung Dương Minh vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại.
Sự mạnh mẽ của Tiêu Thiên luôn mang đến cho người ta chấn động to lớn.
Ngẫm nghĩ kỹ càng một chút, Chung Dương Minh đại khái cũng hiểu rõ tại sao lại như thế.
“Việc tu hành trên thế gian đều nhờ vào linh khí thiên địa, theo một ý nghĩa nào đó chính là tu thân nhờ ngoại lực.”
“Mà Thân Vương đại nhân lại không hề có linh khí thiên địa, hoàn toàn dựa vào thân thể ngang tàng của chính mình.”
Tuy chỉ mới tiếp xúc trong thời gian rất ngắn, nhưng Chung Dương Minh vẫn thấy được rất rõ.
“Bất luận là tu hành, hay là làm người làm việc, nếu chỉ dựa vào bản thân là cực kỳ khó.” Chung Dương Minh chắp hai tay sau lưng, đứng lặng giữa không trung, tự mình lẩm bẩm.