Lại đợi thêm một lát nữa, Chung Dương Minh cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đã bắt đầu hạ xuống.
Đồng thời, vệt sáng màu băng lam lạnh lẽo phía trước nhanh chóng tới gần nơi này.
“Quá chậm...” Chung Dương Minh nhìn tốc độ bay đến của Tử Nhược Yên, nhủ thầm trong lòng.
Có điều, chẳng mấy chốc ông lập tức dở khóc dở cười, lắc đầu tự giễu: “Được chứng kiến tốc độ của Thân Vương đại nhân thì dám cả gan xem thường bệ hạ luôn rồi à?”
Cho dù tốc độ của bệ hạ Tử Nhược Yên thoạt nhìn rất chậm so với Tiêu Thiên.
Nhưng trên thực tế, nàng đi tới trước mặt mình chỉ trong tích tắc.
“Chung thúc, ngươi không sao chứ?” Tử Nhược Yên đi đến trước mặt Chung Dương Minh, vừa xem xét ông từ trên xuống dưới, vừa lên tiếng hỏi.
Chỉ là sau khi quan sát cẩn thận, nét mặt Tử Nhược Yên trở nên kỳ quái.
Nếu nàng nhớ không nhầm, Chung Lệ Song còn từng lo lắng nói rằng thời điểm bà cãi nhau với Chung Dương Minh rồi đuổi đối phương ra khỏi phòng.
Chung Dương Minh chỉ mặc một bộ áo lót đơn bạc. Nhưng người một thân linh khí có phẩm cấp không thấp đang ở trước mắt này lại là chuyện gì đây?
Không đợi Chung Dương Minh trả lời, Tử Nhược Yên đã nhanh chóng trông thấy tình huống trên mặt đất giữa sơn cốc, con ngươi đột nhiên co rút.
“Diêm Vương!” Sắc mặt Tử Nhược Yên ngưng trọng, nhìn lời nhắn được để lại trong sơn cốc này, cả nửa ngày không nói tiếng nào.
Lại là Diêm Vương?
Xem xét từ lời nhắn được lưu lại trong sơn cốc, cường giả đáng sợ gọi là Diêm Vương này thật sự động tâm tư với hoàng triều Đại Viêm.
Nhưng Tử Nhược Yên không rõ hoàng triều Đại Viêm có thứ gì có thể hấp dẫn cường giả bậc này?
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Tử Nhược Yên vội vàng xoay người lại nhìn về phía Chung Dương Minh đang lơ lửng trước mặt.
Chung Dương Minh cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm trọng: “Khởi bẩm bệ hạ, bản thân thần bị Thiên Sát Bàng Đồng, thuộc hạ của Ẩn Sát Quỷ, một trong lục tà của Hắc Hồn điện bắt đến đây...”
Sau đó, Chung Dương Minh cũng không giấu giếm nội dung, một mực mô tả tiền căn hậu quả.
Tử Nhược Yên im lặng nghe Chung Dương Minh kể, càng nghe tâm trạng nàng càng thêm rối rắm.
Chỉ xét từ lời nói của Chung Dương Minh, toàn bộ hoàng triều Đại Viêm phảng phất bị bao phủ bởi một màn sương đen dày đặc.
Hắc Hồn điện và Lưu Ngạo Thiên vậy mà không đi chung một đường.
Khác một trời một vực với suy đoán của Tử Nhược Yên trước đây.
“Đúng lúc này, Diêm Vương xuất hiện.” Chung Dương Minh chậm rãi kể rõ nội dung bản thân đã sớm biên soạn sẵn: “Hắn mặc áo đen, không thấy rõ mặt, tốc độ rất nhanh.”
“Đám người Bạch Khánh Liên bị hắn đánh chết, đồng thời hắn còn cho ta thuốc giải, thậm chí để ta mang tất cả kho tàng của Hắc Hồn điện đi, theo lời hắn nói”
“Hắn căn bản chướng mắt những vật này của Hắc Hồn điện.”
Tử Nhược Yên càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng trừng to hai mắt, cảm thấy khó hiểu: “Nếu đã vậy, rốt cuộc Diêm Vương này có mưu đồ gì?”
“Dường như ý đồ trước mắt của hắn là giữ cho hoàng triều Đại Viêm được yên ổn!” Chung Dương Minh nói ra suy đoán của chính mình bằng sắc mặt nặng nề: “Tay của Hắc Hồn điện quá dài, tương tự như Huyết Vân lâu”
“Bọn chúng đều bị Diêm Vương nhắm vào, dường như hắn không muốn để bọn chúng tạo ra quá nhiều ảnh hưởng đến hoàng triều Đại Viêm.”
“Thần không biết đến tột cùng Diêm Vương nhìn trúng chỗ nào của hoàng triều Đại Viêm, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, đối phương hy vọng chúng ta được bình yên.”
“Bệ hạ, người nghĩ kỹ lại chuyện Lưu Ngạo Thiên, còn có Hắc Hồn điện ra tay với Huyết Vân lâu lúc trước thử xem.”
“Có phải là không khác biệt gì nhau đúng không?”
Nội dung bịa đặt này cũng không phải Chung Dương Minh thuận miệng nói lung tung, mà là ông đã sớm suy đoán như vậy.
Chẳng hạn như Lưu Ngạo Thiên, tác phong làm việc của ông ta quá quỷ dị!
Một người vừa nhìn đã biết có dã tâm, trông như muốn mưu quyền soán vị lại là thần tử tài ba nhất của hoàng triều Đại Viêm.
Một nam nhân quyền nghiêng triều chính, một tay che nửa bầu trời Đại Viêm lại tuân thủ quy củ hơn bất kỳ người nào khác.
Không tham lam, không biếng nhác.
Tận tâm tận lực vun đắp Đại Viêm, giúp quốc lực ngày một phát triển.
Mấy năm trước, Hắc Hồn điện cũng không giống như bây giờ.
Ngoài biên cảnh Nam Cương nào chỉ là không mảy may chạm tới hoàng triều Đại Viêm, thậm chí còn không hề động vào một li một tí.
Về phần Huyết Vân lâu?
Ngoài mặt, phong cách cả hai chẳng có gì giống nhau, thậm chí Hắc Hồn điện còn từng tấn công Huyết Vân Lâu, như thể giúp Đại Viêm đòi công đạo.
Kết hợp đủ loại tình báo, Chung Dương Minh có một suy đoán lớn mật.
Những kẻ có mưu đồ khác với hoàng triều Đại Viêm chẳng những sẽ không ra tay trước khi đạt được mục đích.
Thay vào đó, bọn chúng sẽ còn tận tâm tận lực tăng cường quốc lực và quốc vận cho hoàng triều Đại Viêm.
Nghe Chung Dương Minh nói vậy, Tử Nhược Yên cũng khẽ gật đầu: “Theo như lời ngươi nói thì đúng là thế.”