Chương 855: Các người sẽ hối hận (2)
Chương 855: Các người sẽ hối hận (2)Chương 855: Các người sẽ hối hận (2)
Chương 855: Các người sẽ hối hận (2)
Long Khâu Bạch Thanh để mặt nàng vân vê gương mặt mình, lười phản kháng lại nàng.
Trong mắt Lạc Nữ Ái, gương mặt vô cảm của đối phương là sự mỉa mai còn lớn hơn bất cứ lời nói nào khác.
"Được rồi, hai ngươi đừng ồn ào nữa, chúng ta sắp di dời vực trấn thủ rồi nên hai ngươi cũng phải giúp một tay, tiện thể nhân cơ hội này rèn luyện mình nữa." Bỗng nhiên Tử Nhược Yên bước đến gần hai người.
Vẻ mặt của nàng nghiêm túc, trừng mặt với hai nàng: "Mấy ngày sắp tới, ta muốn xem kết quả rèn luyện khả năng xử lý sự vụ Nữ Đế của các ngươi tới đâu rồi."
"Ngươi muốn ở cùng với Tiêu ca ca nên cố tình đuổi chúng ta đi làm việc chứ gì." Lạc Nữ Ái chỉ vào Tử Nhược Yên, tỏ vẻ ta biết tỏng mưu đồ của ngươi rồi nhé.
Tử Nhược Yên nghe vậy thì cười khẩy: "Trẫm sẽ đích thân ở cùng với ngươi, ngươi yên tâm đi."
Lạc Nữ Ái nhăn nhó đầy đau khổ: '..."
Đúng như những gì Tử Nhược Yên đã nói, vực trấn thủ thứ một trăm năm mươi chín sắp di dời nên họ cần xử lý rất nhiều chuyện.
Nhưng vì chuyến di dời được suôn sẻ nên Trương Thuận Quân đã chủ động ra mặt.
Khi Nhân tộc ở vực trấn thủ trông thấy Trương Thuận Quân xuất hiện thì đồng loạt chuyển từ hoài nghi sang mừng rỡ.
Tổ tiên đã sống lại và xuất hiện thật rồi, toàn là những nhân vật mà họ chỉ gặp bên trong sách vở và những câu chuyện cổ xưa, giờ tổ tiên đã xuất hiện rành rành trước mắt nên sao họ không kích động cho được.
Nhờ sự xuất hiện của Trương Thuận Quân trợ giúp, chuyện vực trấn thủ xử lý cực kỳ thuận lợi.
Bên khác, Tử Nhược Yên bận bịu lợi dụng Tiêu Ngư Nhi để tâm sự với ngoại công của mình.
Suy cho cùng tình hình điều tra bên này liên quan đến phụ thân của ngoại công, ngoại tằng tổ phụ Thiếu đế.
Ngoại tằng tổ phụ tuyên bố với bên ngoài rằng mình muốn quay về tông tộc Tuyết thị, lấy lại công đạo, không biết mọi chuyện thế nào rồi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã qua nửa tháng, mọi chuyện ở vực trấn thủ thủ một trăm năm mươi chín đã chuẩn bị tâm bảy, tám phần.
Nơi này đang vô cùng bận rộn.
Bên kia, Tàng Vũ cũng không bình tĩnh nổi. ...
Tàng Vũ.
Nhà giam tinh không.
"Con nói bậy nói bạ?" Từ Vận Hỏa bị giam trong ngục, nhìn phụ thân của mình bằng ánh mắt không dám tin: "Đó là do con tận mắt nhìn thấy, sao giờ lại thành con nói láo rồi?"
"Thật sự có một nam tử nhân tộc ở Tàng Linh đã một mình đã cho nổ lãnh địa hóa giải trận pháp của chúng ta thông qua khe nứt xé rách không gian ở vực trấn thủ thật mà." "Tên đó rất mạnh, mạnh đến độ không thể nghĩ bàn, nhất định chúng ta phải lên kế hoạch cho sớm."
Từ Thắng Ánh nhìn nhi tử đang kích động của mình thì thở dài: "Nhưng kết quả điều tra cho thấy con muốn trốn tránh trách nhiệm giám sát thất bại nên mới bịa đặt ra một cường giả Nhân tộc mạnh mẽ. Suy cho cùng chẳng có câu nào con khai ra là hợp lý cả. Con chỉ mới nhìn đối phương qua khoảng cách xa xôi và vô số tường kép không gian mà suýt nữa đã bị mù, tại sao có thể như thế?"
Từ Thắng Anh liên tục lắc đầu, nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Từ Vận Hỏa.
Tại sao?
Rõ ràng từng câu từng chữ của hắn đều là thật, tại sao không ai tin hắn hết vậy?
"Chuyện này là thật, nếu mọi người không tin thì sau này sẽ hối hận lắm đấy." Từ Vận Hỏa đau khổ kêu than.
Từ Vận Hỏa cực kỳ phẫn uất, hắn nhìn phụ thân của mình bằng ánh mắt sáng rực: "Chẳng lẽ phụ thân không tin nhi tử của mình ư?”
"Tất nhiên là vi phụ sẽ tin con. Bởi vì trong mắt ta, con là đứa con tài giỏi nhất của ta." Từ Thắng Anh an ủi nhi tử của mình, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Nhưng con cũng biết người đời ngu si, muốn đám ngu dốt kia suy nghĩ giống chúng ta là việc gian nan cỡ nào. Con muốn người đời biết chân tướng câu chuyện, muốn họ hiểu suy nghĩ của con thì cần phải có thời gian, lắng lặng từ từ thay đổi từng chút, cần thực lực và cả địa vị nữa."
Từ Thắng Anh nói đến đây bèn nghiêm túc nhìn nhi tử của mình: "Giờ con đã hiểu tấm lòng của phụ thân roi chứ?"
"Thế nên con vẫn không định cân nhắc gì về chuyện đó hay sao?"
Bên trong nhà giam tinh không?
Từ Vận Hỏa nghiến chặt răng, sương trắng tràn ra khỏi những lỗ thủng trên lưng và vai của hắn.
Lúc này sự giận dữ đã bao phủ trên gương mặt điển trai của hắn.
Hắn tức giận là vũ Tàng Vũ không nhận ra nguy hiểm đang cận kê, không chịu nghe lời khuyên của mình.
Điều khiến hắn điên tiết lên đó là đám người này không chịu nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ đắm chìm vào thế giới của mình.
Giờ đây Tàng Vũ phải đối diện với nguy hiểm rất khủng khiếp.
"Đúng vậy, những gì phụ thân nói đều không sai, tuy con có thực lực nhưng địa vị chẳng là gì cả."
"Hồi trước con cố chấp khổ tu, cố chấp với việc ra tiền tuyến đánh giặc bởi vì con muốn chứng minh bản thân trên chiến trường và kiến công lập nghiệp, không thể vội vàng..."