Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 865 - Chương 865: Không Biết Nhân Hoàng Đại Nhân Ra Sao Rồi?

Chương 865: Không biết Nhân Hoàng đại nhân ra sao rồi? Chương 865: Không biết Nhân Hoàng đại nhân ra sao rồi?Chương 865: Không biết Nhân Hoàng đại nhân ra sao rồi?

Chương 865: Không biết Nhân Hoàng đại nhân ra sao roi?

"Con đường chuộc tội của hắn còn chưa đi hết, phải siêng năng làm thật nhiều việc."

Lời của Tiêu Thiên khiến Chung Dương Minh tỏ vẻ cổ quái, cả buổi sau mới hỏi ngược: "Xin hỏi Tiêu đại nhân, con đường chuộc tội của Đế Tân Lộ đã đi được bao xa rồi?"

"Bao xa à? Hắn vừa mới lên đường chứ mấy." Tiêu Thiên lắc đầu: "Ước chừng hắn đi mới có một phần một trăm triệu thôi a.

Chung Dương Minh: ”...'

Tiêu đại nhân, ngài dự định để cho người ta đi đến chết mới thôi à.

Từ bỏ việc thảo luận vấn đề này với Tiêu Thiên, Chung Dương Minh tiếp tục giải thích: "Từ khi Tuyết lão gia theo ngài luyện võ, thực lực tăng mạnh, chiến lực khủng bố nhưng ông lại không thể kìm nén được hai nắm đấm của mình, cảm thấy không có chuyện gì để làm rất là buồn khổ."

"Nay lại nghe bên phía phủ Tuyết thị xảy ra chuyện, sao hắn có thể nhịn được?"

"Đương nhiên là không thể chờ đợi mà lập tức đi tới đó rồi."

Tiêu Thiên có chút bất ngờ, khẽ thở dài: "Ông ngoại đang trả thù bằng cách chiến đấu, trước kia thường xuyên bị người ta ức hiếp mà không thể đánh lại được."

"Bây giờ có thể đánh rồi, ông chỉ hận không thể ngày ngày đánh, lúc nào cũng chiến đấu với người khác đó mà."

"Lần này hay rồi, có lẽ là ông đánh say sưa quá rồi nên mất liên lạc với người nhà."

Thấy Tiêu Thiên còn có tâm tình nói đùa, Chung Dương Minh cũng đau đầu: "Tiêu đại nhân, bây giờ thật sự không liên lạc được với Tuyết lão gia, ngài không lo lắng chút nào ư?"

"Ông ngoại không có chuyện gì đâu." Tiêu Thiên lắc đầu nhìn sang Chung Dương Minh: "Ngươi đó, quan tâm ắt loạn, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì tin truyền đến ngươi sẽ là đèn sinh mệnh đã tắt chứ không phải là không liên lạc được."

"Với lại, những người luyện võ như các ngươi, sâu trong lòng ta có thể cảm nhận được tình trạng như thế nào."

"Sẽ không khó để làm điều này nếu ý có thể thông thần, cảm ứng được thiên địa."

"Thậm chí, ta còn có thể cảm nhận rõ ràng, ý chí chiến đấu của ông ngoại đang cao ngút trời và hiên ngang.

Tiêu Thiên vừa nói vừa ngưng đọng tinh thần mình, sau khi cẩn thận cảm nhận được một hai đạo.

Nghe vậy, Chung Dương Minh ở bên cạnh trợn mắt há mồm, chuyện này cũng làm được ư?

"Đúng rồi!" Hơi lấy lại tinh thân, Chung Dương Minh lại hỏi: "Bây giờ thẩm vấn đã xong, những người kia nên xử lý thế nào?"

Tiêu Thiên nhìn sang, biết đối phương đang nói đến Tử Đông Lai, Thái Dĩnh Ngộ và cái tên Tử Trận Sơn kia.

Hắn ngẫm nghĩ.

"Đưa bọn họ di cải tạo lao động đi, nâng quyền hạn của đám người cải tạo trước kia tăng lên một bậc, những người mới đến phải bắt đầu từ tầng thấp nhất để bắt đầu làm lên." "Để bọn họ ngoan ngoãn cải tạo, nhận thức rõ sai lâm của bản thân mới được."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Tốt nhất là để Chu Nguyệt Hành ghi lại bộ dạng bọn họ để truyền khắp nơi, khiến cả chư thiên vạn giới nhìn ngắm thật kỹ"

"Cũng để cho đám người Tàng Vũ đang tiềm ẩn trong chư thiên vạn giới phải biết rằng phe ác làm điều xằng bậy sẽ không có tiền đồ và tương lai."

"Chỉ có cách đón nhận ánh sáng và trở thành một người lương thiện thì mới có tương lai tốt đẹp hơn."

"Nói không chừng sẽ có rất nhiều người được chúng ta cảm hóa đó."

Nghe Tiêu Thiên nói vậy, vẻ mặt Chung Dương Minh càng thêm kỳ quái.

Cảm hóa ư, ông lại cảm thấy những kẻ tiêm ẩn đó sau khi thấy được những ảnh lưu niệm này sẽ phát điên, cảm xúc sụp đổ.

Khi những ảnh lưu niệm của ngài tung ra, không phải là để lay động mà rõ ràng là đang uy hiếp người khác thì có.

"Được rồi, không nên nghĩ quá nhiều, dùng bữa dùng bữa thôi." Tiêu Thiên vui vẻ hô hào Chung Dương Minh, đồng thời còn không quên quay sang dặn dò Chung Linh.

"Đứng vững một chút, không được lười biếng."

Đối mặt với lời của Tiêu Thiên, Chung Linh chỉ có thể tức giận trừng mắt với đối phương chứ không thể làm được gì.

Hết cách, mặc dù Thân Vương đại nhân rất mạnh, căn bản nàng không có cách nào phản kháng.

Với lại...

Đúng là gần đây nàng có hơi lười biếng.

Đáng ghét, tại sao Thân Vương đại nhân vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra. ...

Trong đế vực.

Trong hư không hắc ám, Đại Nhật Viêm tinh khổng lồ chiếu ánh sáng ra xung quanh.

Sao trời cực đại nặng nề xoay châm chậm.

Mà những ngôi sao khổng lồ tàn khuyết đang lặng lẽ du động tại kia.

Dòng chảy hỗn loạn của hư không đã bị khử trừ rất nhiều, hơn nữa linh lực cực kỳ nồng đậm, quanh quẩn trong vùng tinh không hắc ám này.

Trương Thuận Quân chắp hay tay sau lưng, lơ lửng giữa không trung nhìn mọi thứ xung quanh, cảm khái.

Lúc này, một giọng nói vang lên phía sau lưng ông: "Hóa ra là đang ngắm phong cảnh ở đây, ngươi cũng lần đầu nhìn thấy cảnh đẹp như thế này à?"

"Coi như vậy, lúc trước vực trấn thủ thứ bảy đã ở trạng thái đổ nát, các ngôi sao đều liên tiếp vỡ vụn, căn bản không nhìn được cảnh sắc ban đầu." Trương Thuận Quân gật đầu, nhìn về phía Lưu Mẫn Sinh.

Lưu Mãn Sinh nhẹ gật đầu, ngắm nhìn về phía xa tỉnh không hắc ám, như thể đang suy nghĩ gì đó, ông do dự cả buổi mới lên tiếng: "Sau đó, mọi người đều ổn chứ?"
Bình Luận (0)
Comment