Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 867 - Chương 867: Tuyết Phú Quý Nguy Hiểm (2)

Chương 867: Tuyết Phú Quý nguy hiểm (2) Chương 867: Tuyết Phú Quý nguy hiểm (2)Chương 867: Tuyết Phú Quý nguy hiểm (2)

Chương 867: Tuyết Phú Quý nguy hiểm (2)

Tiện lợi mượn được trận pháp, bọn họ mới có thể đọ sức với tồn tại đột nhiên đánh lén bọn họ.

Còn sau khi thật sự ra tay, Tuyết Kiến Đức mới biết được những người ra tay hiện ra từ nơi nào.

Tông tộc Tuyết thị!

Đám người đánh bất ngờ chính là tông tộc Tuyết thị phái qua đây.

Chỉ vì những người đánh lén đó hoàn toàn không có dự định che giấu thân phận bản thân, ấn ký của tông tộc Tuyết thị trước người sáng loáng, nhìn thấy rất rõ ràng.

Mục đích đối phương ra tay cũng rất rõ, chính là muốn bắt bản thân.

Còn muốn bắt sống.

Trong nháy mắt, Tuyết Kiến Đức hiểu ngay chuyện lần này phụ thân của mình, Tuyết Chấn Thiên, thiếu đế tông tộc Tuyết thị về nhà, chỉ sợ không thuận lợi như trong tưởng tượng.

Có thể chuyện sẽ phải phiền phức.

Mà trong quá trình dừng chân, Tuyết Kiến Đức cũng nhiều lần giao thủ với đối phương, tránh cho đối phương nhiều lần tiến công trận pháp phòng ngự khiến trận pháp hoàn toàn tan vỡ.

Trước đó có lần chiến đấu, ông bị đánh trọng thương, sau khi lùi vê tường thành thì đã hôn mê bất tỉnh.

Cho đến sau khi tỉnh lại mới phát hiện bên cạnh xuất hiện chủng tộc xa lạ.

Lúc ngẩng đầu thì phát hiện, trận pháp trên toàn bộ tường thành đã thay đổi hình dáng, ánh sáng chói lọi, thân vân lóe ra.

Ở không trung xa hơn còn có một người ra sức chém giết nhiều người, toàn thân dam máu.

Nhìn kỹ, không phải là lão đệ Tuyết Phú Quý thì còn có thể là ai?

"Lão đệ, sao lại... Tuyết Kiến Đức vội vàng muốn đứng dậy, chỉ là thương thế bên trong cơ thể vẫn chưa khỏi hẳn, ông vội vã đứng dậy tác động đến thương thế, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Vẫn là Tuyết Lăng Bắc bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông.

Tuyết Kiến Đức được đỡ lấy, thở dài một hơi, ngưng thần nhìn về phía bầu trời, biểu cảm ngưng trọng.

Lúc này, tình hình của huynh đệ Tuyết Phú Quý đang ra sức chém giết giữa không trung rõ ràng cũng không tốt cho lắm.

Ông đang bị bóng dáng rậm rạp chằng chịt vây công, toàn thân dính máu tươi, cả người lung lay sắp đổ, cứ như có thể ngã xuống từ không trung bất cứ lúc nào.

Từng bóng dáng xung quanh không ngừng tấn công về phía ông, chẳng qua lúc ra tay lại có chút thu liễm, vốn không ra tay hết sức.

Rất rõ ràng, bọn họ cũng nhìn ra Tuyết Phú Quý cũng là con nối dõi của phụ thân Tuyết Chấn Thiên.

Điều này càng chứng minh suy đoán của bản thân, người đến từ tông tộc Tuyết thị, và muốn bắt sống bọn họ.

"Thống lĩnh đại nhân, ngài mau nghĩ cách đi, hội trưởng tiếp tục như vậy, có thể sẽ bị đánh chết đó." Bên cạnh bỗng có người xông đến cầu khẩn ông. Người này rõ ràng là thành chủ của thành trì này, cũng là một trong những thành viên của thương hội Quế Hương, thủ hạ của Tuyết Phú Quý.

Trước đây ông ở dưới trướng của Tuyết Phú Quý, nhận được đại ân, suốt đời khó quên.

Nếu không phải ông chỉ am hiểu kinh doanh, không am hiểu chém giết thì ông cũng muốn đích thân lên trận liều mạng.

Vẻ mặt Tuyết Kiến Đức nặng nề nhìn về bốn phía.

Trên người của thế lực bốn phương đều mang theo trọng thương, vẻ mặt khó coi.

Bên cạnh bọn họ cũng có chủng tộc xa lạ giúp đỡ chữa thương.

"Không ngờ thần tài tiếng tăm lừng lẫy, đã lâu không gặp, thực lực đã tinh tiến đến mức độ này."

"Chẳng qua ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ."

"Đúng là kỳ lạ, linh khí mà thần tài đó vận dụng hơi thô ráp, nhưng vẫn có thể kiên trì lâu như vậy."

"Quá dũng mãnh rồi, không ngờ thần tài thích chém giết cận thân như vậy."

Cường giả đại diện được phái đến của bốn thế lực khác đều tò mò nhìn chiến đấu trên bầu trời, nghị luận âm ï.

Tuyết Kiến Đức nghe thấy lời nói của bọn họ, cũng là cau mày, ông cũng cảm thấy lão đệ đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, hình như có chỗ nào đó không đúng.

"Ca vẫn chưa dùng toàn lực!" Lúc này, hai mắt Tuyết Lăng Bắc chợt sáng ngời, không khỏi thốt lên.

Tuyết Lăng Bắc nhớ rất rõ lúc trước khi huynh trưởng tới cứu mình, dáng vẻ thi triển tu vi hoàn toàn không phải như vậy.

Huynh trưởng Tuyết Phú Quý trước mắt chém giết trên không chính là một lão già mập mạp, hơi ngốc nghếch đáng yêu.

Chỗ nào giống với chiến thần hạ phàm lúc trước?

"Chúng ta đừng gấp rút tiếp viện huynh trưởng, e rằng hắn có quyết định của mình, chúng ta không cần đi làm hỏng chuyện." Tuyết Lăng Bắc đột nhiên nói khiến tất cả mọi người bốn phía sửng sốt.

Nhất là thành chủ của thương hội kia càng trừng mắt nhìn Tuyết Lăng Bắc: "Hội trưởng yêu thích nhất chính là vị đệ đệ này của ngài, tại sao hắn rơi vào bẫy rập này, ngươi lại không để ý còn nói chuyện kiểu này?"

Đại biểu của thế lực khác bên cạnh cũng thoáng cau mày.

Bọn họ và Tuyết Phú Quý đánh nhau không ít lần, cũng xem như hiểu biết một phần đối với vị thần tài này.

Cho dù ông có kỳ ngộ, thực lực đột nhiên tăng lên không ít, chiến lực nước lên thì thuyền lên.

Thực lực có thể giống như hôm nay, đối mặt với vài Nhập Hư cảnh nhị thập tứ giai vây công không rơi hạ phong đã đáng quý lắm rồi.
Bình Luận (0)
Comment