Chương 921: Cho mặt mũi mà không cần (2)
Chương 921: Cho mặt mũi mà không cần (2)Chương 921: Cho mặt mũi mà không cần (2)
Chương 921: Cho mặt mũi mà không cân (2)
Tô Mộc Sinh nhìn đối phương rồi cười khẩy: "Hồi nãy ta còn tự hỏi ai lại mạnh miệng như vậy, thì ra là mụ già Lưu Thôi Bình ngươi."
"Có phải tổn thương người ta bằng lời nói là bản lĩnh của Thanh Hồ đế đúng không?" Lưu Thôi Bình không giận, từ tốn pha trà: "Chuyến này Tam đại trưởng lão của hội trưởng lão cũng đến, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời."
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ nữ nhi của mình trở thành minh chủ rồi, ngươi muốn làm gì thì làm nấy ư?"
"Được rồi, nếu Long Khâu Bạch Thanh không chịu ra, ta nói cho ngươi nghe cũng không vấn đề gì cả."
"Lần này hội trưởng lão nghĩ chiến trường này đánh mãi không xong, giằng co đã quá lâu rồi, thậm chí đích thân Tô minh chủ đến đây đốc chiến mà kết quả vẫn vậy."
"Từ đó cho thấy năng lực của Tô minh chủ và Long Khâu chỉ huy ít nhiều có vấn đề. Suy cho cùng người trẻ tuổi nên thiếu kinh nghiệm, đối đầu với trận đại chiến này nên khó tránh tốn nhiều công sức."
Lưu Thôi Bình vừa nói vừa chậm rãi châm trà.
Vẻ mặt Tô Mộc Sinh nặng nề hơn: "Các ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì cả, các trưởng lão chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay, nên quyết định tự mình tiếp quản chiến trường, chiến thắng Tàng Vũ, nắm quyên chủ động trên chiến trường hư không cực lớn trong tay mình." Lưu Thôi Bình nhấp một ngụm trà, nhìn Tô Mộc Sinh và nâng chén ra hiệu.
"Còn các ngươi hãy lui về hậu phương nghỉ ngơi. Nể tình các ngươi không có công lao cũng có khổ, hội trưởng lão sẽ không truy cứu tội danh không làm hết chức trách của Tô minh chủ."
"Ngoài ra, hội trưởng lão còn sẽ cung cấp một ít tài nguyên để bù đắp, phân phát cho các yêu tộc phụ trách phòng thủ chiến trường hư không của các ngươi được không?”
Âm!
Tô Mộc Sinh nổi trận lôi đình, tức giận đến độ run rẩy cả người.
Giờ đây phía họ đã chiếm lợi trên chiến trường hư không cực lớn, cục diện trên chiến trường cũng đã ổn định, vì vậy đám người này mới ngang nhiên đến gặt quả, giành lấy công sức của người ta.
Đúng là trắng trợn!
Vào lúc chiến trường hư không vừa mới bắt đầu, tình huống cực kỳ khốc liệt, từng kẻ từng kẻ đều giả câm giả điếc, hèn nhát như con rùa đen rút đầu.
Giờ thì hay rồi, đám súc sinh này tính toán giành hết công lao của người khác, còn nói ra lý do cực kỳ kinh tởm thế này.
"Khinh người quá đáng!" Tô Mộc Sinh gầm nhẹ, sau đó vọt thẳng tới chiếc xe trên không trung.
Ông giật lấy ấm trà, hất hết nước trà vào mặt Lưu Thôi Bình: "Đám các ngươi đúng là mặt dày, không biết xấu ho
Lưu Thôi Bình bị hất nước bất ngờ nên đần mặt ra, sau đó mới õng eo la lên: "Tô Mộc Sinh, các ngươi muốn lật trời à? Muốn tạo phản à?”"
Lưu Thôi Bình giơ tay lau nước trà trên mặt, đứng phắt dậy, hung tợn nhìn chằm chằm Tô Mộc Sinh trước mặt: "Ngươi đang khiêu khích ta?”
Hắn thân là trưởng lão dự bị của hội trưởng lão, một trong những trưởng lão tương lai.
Trong Liên minh bách tộc, có người nào nhìn thấy mình mà không cung kính.
Không phải tuần thủ bốn phía, những thế lực và chủng tộc kia, đều rất ngoan ngoãn nghe lời mình sao.
Tô Mộc Sinh trước mặt, được gọi là Thanh Hồ Đế thì lại tính là gì, chân chính giao thủ, ai mạnh ai yếu còn chưa chắc.
Thừa dịp nội bộ hội trưởng lão đấu đá, may mắn đoạt được vị trí minh chủ Liên minh bách tộc liên mà thôi, còn thật sự venh đuôi lên trời?
Một đám hồ ly mà thôi.
"Lưu Thôi Bình, ngươi là cái thá gì, cũng dám nói bậy bạ ở chỗ này." Tô Mộc Sinh đen mặt, linh khí trong cơ thể chấn động, sức mạnh đại đạo hiện lên: "Đây là chiến trường, phía dưới chính là sở chỉ huy."
"Ngươi muốn chuyển lời thì phải thành thật xin chỉ thị, cúi đầu đi vào, chứ không phải vênh váo tự đắc."
"Nếu người không thành thật, ta sẽ giúp ngươi thành thật một chút!"
Lưu Thôi Bình nghe Tô Mộc Sinh nói mà ngẩn ra, sau đó cao giọng nói: "Muốn nói không thành thật thì phải là các ngươi mới đúng, Tô Mộc Sinh, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn, hoàn toàn không để trưởng lão vào mắt.
"Đây rốt cục là ý của ngươi, hay là ý của nữ nhi ngươi?"
"Hay là nói trong mắt ngươi, liên minh bách tộc không phải là liên minh của chúng tộc chư thiên vạn giới, mà nơi Tô gia, Cửu Vĩ Thanh Hồ các ngươi một lời quyết định."
"Chỉ sợ chiến trường chiến trường này kéo dài mãi không kết thúc, có liên quan đến những kế hoạch âm thâm của các ngươi."
Nói đến đây, Lưu Thôi Bình chỉ vào Tô Mộc Sinh: "Ta khuyên ngươi, vẫn nên sớm bó tay chịu trói, thừa nhận sai lầm, dỡ bỏ trách nhiệm chỉ huy, để ta thay mặt chưởng quản."
"Còn có nữ nhi của ngươi, nhanh chóng thừa nhận sai lâm là tốt nhất, nhường vị trí minh chủ, để các trưởng lão làm thay."
"Hơn nữa các ngươi còn phải giúp đỡ, cố gắng phát huy giá trị của mình, lập công chuộc tội."
"Đợi sau khi bình định chiến sự, nói không chừng còn có thể tha tội cho các ngươi."
Lưu Thôi Bình vừa nói, thậm chí còn để lộ vẻ mặt bố thí, giống như đang đồng cảm với bọn họ.