Chương 920: Cho mặt mũi mà không cần
Chương 920: Cho mặt mũi mà không cầnChương 920: Cho mặt mũi mà không cần
Chương 920: Cho mặt mũi ma không cần
"Có lẽ, ta phải cân nhắc làm một chuyện thật chấn động mới nhanh chóng hoàn thành mục tiêu của mình.”
“Nhưng ta nên làm gì đây?"
Tiêu Thiên đang thầm tự hỏi, ánh mắt hơi ban thần, dần dần nhìn ve nơi xa.
Dường như hắn đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Cứ điểm chỉ huy đã được đặt bên trong chiến trường hư không cực lớn này.
"May mắn là có con bé này ra tay, đúng là con vừa ra tay thì vấn đề đã được giải quyết triệt để." Thanh Hồ đế Tô Mộc Sinh bước vào phủ chỉ huy, tìm Long Khâu Bạch Thanh.
Long Khâu Bạch Thanh đang ngắm nhìn địa đồ do trận pháp vẽ ra trước mặt.
Bản đồ trận pháp khổng lồ thể hiện rất rõ tình hình ở chiến trường hư không cực lớn lúc này thế nào.
Nguy cơ lớn nhất đã được giải quyết và không thể chiếm cứ hai cứ điểm thành công đã giáng một đòn nhất định vào sự sắp xếp của Tàng Vũ.
Trong khi đó, lúc trước đối phương đã điều động rất nhiều quân chủ lực tấn công vào khu vực trung tâm.
Hiển nhiên cho thấy đối phương muốn đợi Chu Diệu Hoang thất thủ rôi nhào vào xé nát phòng tuyến nhờ sơ hở đó.
Khi bọn họ điều binh khiển tướng vẫn phải cân nhắc sức mạnh của đội phòng thủ, kéo người lấp đầy chỗ trống.
Vì vậy, lực lượng chính diện chống lại đòn tấn công chủ lực của đối phương sẽ bị giảm mạnh.
Hơn nữa, chiến tuyến bên cánh tả cũng có những động tĩnh bất thường, có thể khiến áp lực ở chiến tuyến trung tâm tăng lên, từ đó Tàng Vũ sẽ nhân cơ hội gây áp lực cho bên cánh tả.
Ngoài ra, theo Long Khâu Bạch Thanh suy đoán, ắt hẳn bên phía Tàng Vũ còn có rất nhiều kế hoạch dự phòng.
Tiếc rằng...
Long Khâu Bạch Thanh nhìn Tô Mộc Sinh đang đi đến bèn nói: "Kế tiếp sẽ là cơ hội phản công của chúng ta."
"Thiết nghĩ có lẽ lúc này Tàng Vũ đang nổi trận lôi đình, đây là cơ hội tuyệt vời, cộng thêm sự quấy rối âm thầm của Khai Thiên điện."
"Lần này bọn chúng vốn đã nắm chắt thắng lợi trong tay, tiếc thay chạm mặt với người không nói đạo lý như Tiêu công tử-"
Tô Mộc Sinh gật đầu tán thành.
Tên tiểu tử đó biến thái đến mức nếu ngươi không đích thân trải nghiệm thì ngươi không thể hiểu được đâu.
Trận pháp khẽ chuyển động, âm thanh bỗng vang lên.
Long Khâu Bạch Thanh nhìn xem thì thấy có người cầu kiến. Người bước vào phủ chỉ huy là một thành viên của yêu tộc.
Hắn bước đến chào Long Khâu Bạch Thanh và Tô Mộc Sinh rồi mới báo cáo tình huống: "Người của hội trưởng lão sắp đến, đối phương đã cho người đến trước."
"Người của hội trưởng lão?" Tuy ngoài mặt Long Khâu Bạch Thanh không tỏ vẻ gì nhưng giọng điệu đã trâm lặng đi rất nhiều.
Nàng biết rất rõ hội trưởng lão của liên minh bách tộc như thế nào.
Thanh Hồ đế Tô Mộc Sinh thì sâm mặt: "Lúc trước bảo đám lão già ấy ra sức hỗ trợ khi chiến trường hư không khai cuộc thì từng người đều giả chết."
"Giờ lại chạy đến đây, phái người tới trước xem tình hình để làm gì?"
"Rốt cuộc bọn họ phái người đến muốn làm gì?"
Yêu tộc đến báo cáo thoạt nhìn khá mất tự nhiên: "Hình như người đến là trưởng lão dự bị của hội trưởng lão, người đó còn nói hội trưởng lão có lời nhắn nhủ với bên này."
"Lời nhắn nhủ của hội trưởng lão?" Tô Mộc Sinh hu lạnh, nhìn người báo tin và nói: "Đã vậy, bọn chúng ở đâu, mau dẫn vào đây. Ta muốn xem xem hội trưởng lão muốn nhắn nhủ điều gì."
"..." Nhưng yêu tộc nọ không đi, vẻ mặt càng thêm quái dị.
Tô Mộc Sinh thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ bèn nhíu mày: "Ngươi đứng đực ra đó làm gì, mau dẫn người vào đây."
"Đại nhân, không phải thuộc hạ không chịu dẫn người vào." Yêu tộc báo tin bẩm rõ: "Trước khi thuộc hạ đến đây, người đó đã nói muốn ngài và thống lĩnh chỉ huy ra ngoài nghe người đó truyền lời."
Yêu tộc vừa dứt lời, gương mặt Tô Mộc Sinh lập tức lạnh lẽo không còn độ ấm: "Bảo bọn ta ra ngoài nghe hắn truyền lời, hừ, oai phong quá nhỉ"
"Bọn ta ở đây liều sống liều chết chiến đấu bảo vệ chiến trường, đám hội trưởng lão đó vừa đến thì đã muốn ra oai phủ đầu rồi ư?"
Long Khâu Bạch Thanh nghe vậy bèn nói: "Thúc đừng tức giận, chúng ta ra xem rốt cuộc hội trưởng lão muốn chơi trò gì, giờ chúng ta không rảnh lãng phí thời gian với bọn họ."
Đối với nàng, chuyện quan trọng nhất lúc này đó là giành chiến thắng trận đại chiến này.
Nàng không rảnh bận tâm mấy chuyện vặt vãnh.
Tô Mộc Sinh không cho là vậy, ông khoát tay, ra hiệu Long Khâu Bạch Thanh đừng quan tâm tới chuyện đó: "Bình thường ngươi là vãn bối, còn ta là trưởng bối."
"Nhưng giờ ngươi mới là tổng chỉ huy của chiến trường, trưởng lão không có quyền và tư cách sỉ nhục ngươi."
"Ngươi cứ ở đây, thúc thúc đi bắt người cho ngươi."
Dứt lời, Tô Mộc Sinh giận dữ phất tay áo, ra khỏi phủ chỉ huy.
Ông ra khỏi phủ chỉ huy, bước ra bên ngoài thì thấy một chiếc xe lơ lửng trên không trung đằng xa.
Một nam tử ẻo lả ngồi ngay ngắn trên xe, đang thảnh thơi nấu trà.
"Ơ đây chẳng phải là Tô phó chỉ huy à? Tại sao ra ngoài muộn thế? Ta nghe nói Long Khâu chỉ huy cũng ở đây mà, làm sao không thấy Long Khâu chỉ huy ra ngoài nghe truyền lời?" Nam tử ẻo lả mỉm cười, nhìn Tô Mộc Sinh.