Chương 925: Giống như nhìn một kẻ ngốc vậy
Chương 925: Giống như nhìn một kẻ ngốc vậyChương 925: Giống như nhìn một kẻ ngốc vậy
Chương 925: Giống như nhìn một kẻ ngốc vậy
"Đâu chỉ là khẩu vị rất lớn mà là không biết xấu hổ." Bên cạnh, Tô Mộc Sinh giải thích cho Long Khâu Bạch Thanh những gì Lưu Thôi Bình đã nói với ông ở bên ngoài.
Nghe Tô Mộc Sinh nói xong, Long Khâu Bạch Thanh nheo mắt, thì thầm trong miệng: "Hái đào?"
Lưu Thôi Bình nằm trên mặt đất, vất vả lắm mới ngẩng đầu lên được, mặt sưng vù như cái đầu heo, miệng mấp máy, linh khí lắc lư, hắn mới có thể nói rõ ràng: "Long Khâu Bạch Thanh, các ngươi thật to gan, ta đại diện hội trưởng lão đến đây truyền lời, vậy mà lại đánh ta ra thế này!"
"Đợi đến khi các trưởng lão đích thân tới đây thì không còn quả ngon cho các ngươi ăn đâu."
Long Khâu Bạch Thanh nhìn dáng vẻ thê thảm của Lưu Thôi Bình, vẫn có chút ngạc nhiên, nàng nhìn lại Tô Mộc Sinh: "Thúc, người lấy cái gì đánh hắn vậy."
"Ấn Nhân hoàng, không thể không nói biện pháp sử dụng mà Tử Đế Tôn dạy vẫn là thuận tay nhất." Tô Mộc Sinh tùy ý nói, chỉ vào cái tên đang nằm trên mặt đất: "Hắn còn có ấn Sơn Hà Nhân hoàng, chỉ sợ rằng hội trưởng lão đang âm thầm nhằm vào chúng ta mà đã chuẩn bị không ít thứ."
Long Khâu Bạch Thanh cũng không thấy bất ngờ, hội trưởng lão nhắm vào bọn họ là chuyện rất bình thường.
Chỉ là, nàng không ngờ rằng bọn họ lại có thể tìm được ấn Sơn Hà Nhân hoàng, sau khi hoàng đình giải tán thì vật này đã sớm lưu lạc bên ngoài, không thể tìm thấy.
Hiển nhiên, ở phương diện này, hội trưởng lão đúng là tốn rất nhiều công sức.
Chỉ có điều, Long Khâu Bạch Thanh có một điểm suy nghĩ mãi không ra, nàng nhìn qua Lưu Thôi Bình: "Khi nào trưởng lão của hội trưởng lão đến?"
"Khi nào trưởng lão tới đây ư? Cũng không bao nhiêu ngày nữa, với lại còn có đại quân của Liên minh bách tộc!" Lúc này, giọng nói chanh chua của Lưu Thôi Bình càng thêm cao chót vót.
Hình như sau khi hắn đề cập tới chuyện đại quân, điều đó tạo cảm giác an toàn cho hắn thì phải.
Den lúc đó để cho các ngươi nhìn thật kỹ, hội trưởng lão xuất quân đánh trận là như thế nào, không giống các ngươi cứ lề mà lề mê, tới bây giờ vẫn chưa giành lại thế thượng phong."
"Thật không biết những ngày qua, các ngươi đến cùng là đã làm thứ gì trên chiến trường, sao có thể ăn nói với chư thiên vạn giới được?”
"Yên tâm đi, sau trận đại chiến này, các ngươi không thoát được đâu, vị trí minh chủ Liên minh bách tộc cũng nên đổi chủ rồi."
"Các ngươi bại trận, còn hội trưởng lão ngăn chặn sóng dữ, thiết nghĩ khi lân nữa lựa chọn minh chủ, mọi người sẽ bầu cho ai đây?"
Lưu Thôi Bình khiến Tô Mộc Sinh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ông đột nhiên đạp mạnh một phát lên người đối phương.
"Có tổ chức bầu chọn bao nhiêu lần thì con gái ta cũng sẽ được chọn vào vị trí minh chủ, mọi người trong Liên minh bách tộc không phải đồ ngốc, những năm qua tình hình Liên minh bách tộc như thế nào, bọn họ đều thấy rất rõ ràng." Tô Mộc Sinh giam lên người Lưu Thôi Bình, quát lớn.
Lưu Thôi Bình bị giam lên nhưng vẫn rướn cổ gào thật to: "Năm đó, nếu không phải các ngươi điền vào chỗ trống, lợi dụng danh tiếng chí tôn Yêu tộc khiến rất nhiều tộc trong Yêu tộc lựa chọn Tô Mộng Ly thì vị trí minh chủ này đâu đến lượt các ngươi chứ."
"Một vài ân huệ nhỏ, ngươi đã cho rằng bây giờ vẫn giống như quá khứ? Mê hoặc lòng người ư?"
"Huống hồ, vị trí minh chủ cũng phải có người ngồi, không phải à?
Lưu Thôi Bình nói đến đây, giọng điệu bỗng trầm lại, hắn bị đánh đến mức đôi mắt sưng vù chỉ còn một đường chỉ, ánh mắt hiện lên sự nham hiểm.
"Ngươi có ý gì!" Tô Mộc Sinh đột nhiên siết chặt tay, nhìn chằm chằm đối phương.
Ở bên cạnh, Long Khâu Bạch Thanh cũng lên tiếng: "Không đúng, nếu như hái đào thì bọn họ đến quá sớm rồi."
"Đến quá sớm?" Tô Mộc Sinh cau mày nhìn Long Khâu Bạch Thanh.
Ông cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của đối phương, lập tức phản ứng.
Suy nghĩ cẩn thận thì đúng là như thế.
Tiêu rồi!
Nếu như hội trưởng lão muốn hái quả đào thì hà cớ gì phải đến lúc này, đợi sau khi tình hình chiến sự sắp kết thúc, vào thời khắc then chốt bọn họ đến đoạt quyền là được, thế chẳng phải tốt hơn ư?
Bây giờ bọn họ chỉ là chiếm thế thượng phong, vừa có hy vọng chiến thắng cao nhưng không đảm bảo.
Cục diện chiến trường thay đổi chóng mặt, có thể hiện tại có phân thắng nhưng chớp mắt lại chuyển biến xấu đột ngột thì sao.
"Thống lĩnh, không ổn rồi!" Lúc này, có người tới.
Người này chính là tộc Thánh Long.
Đi cùng hắn còn có vài người thuộc Yêu tộc, khí tức bất phàm.
Đánh giá từ bộ áo giáp trên người và khí tức máu sắt tràn ngập khắp nơi, bọn họ rõ ràng là những người thiện chiến, có kinh nghiệm sa trường, với lại địa vị trong quân đội cũng khá cao.
Long Khâu Bạch Thanh nhìn mấy người đi vào đều là tướng quân trấn thủ và cũng là chỉ huy các cứ điểm.
Lúc này, đông đủ te tựu.
Khi nàng đang nghỉ hoặc thì những tướng quân này nhao nhao kể rõ nguyên nhân tới đây.
"Hội trưởng lão sử dụng liên minh lệnh, tiếp quản một bộ phận tuyến phòng ngự trung tâm và cánh phải."