Chương 927: Ánh mắt thương hại (2)
Chương 927: Ánh mắt thương hại (2)Chương 927: Ánh mắt thương hại (2)
Chương 927: Ánh mắt thương hại (2)
Trên ngọc truyền tin đang lóe ra ánh sáng mờ nhạt.
Không bao lâu, linh khí phun trào, hiện ra một hình dáng mơ hồ.
Giọng nói truyên đến khiến mọi người tại đây vô cùng quen thuộc.
"Nghe thấy rồi, đám lão già của hội trưởng lão kia, thật biết tính toán và sắp đặt mọi chuyện theo ý mình, chỉ là không biết người mà bọn họ cấu kết rốt cuộc là ai." Giọng nói của Tô Mộng Ly vang lên.
Lưu Thôi Bình nằm trên mặt đất bất ngờ khi nghe được giọng nói của Tô Mộng Ly.
Không có lý nào, dựa theo kế hoạch và thời gian thì lúc này nàng ta đã bị bao vây, mệt mỏi không thể chịu đựng nổi mới đúng chứ.
Tại sao nàng lại có thời gian rảnh để dùng ngọc truyền tin nói chuyện với Long Khâu Bạch Thanh, nghe trạng thái giọng nói thì hình như còn là bộ dạng rất thoải mái.
"Bây giờ tuyến phòng ngự đã bị phong tỏa, để Tiêu công tử đưa mọi người quay lại đi." Long Khâu Bạch Thanh đưa ra đề nghị cho Tô Mộng Ly.
Lời này khiến mấy vị tướng quân có chút bất ngờ.
Tiêu công tử là người nào?
Nghe giọng Long Khâu Bạch Thanh thì hình như nàng rất nể trọng người này.
Bây giờ trận pháp chiến tuyến bên kia đã mở ra và bị liên minh lệnh khống chế, triệt để phong tỏa rồi.
Chẳng lẽ Tiêu công tử trong lời của Long Khâu Bạch Thanh có bản lĩnh dẫn Tô minh chủ cưỡng ép đột phá trận pháp ư?
Lưu Thôi Bình nằm trên mặt đất cũng không hiểu nổi.
Long Khâu Bạch Thanh này thật quá tự đại.
Chẳng lẽ bản thân nàng không biết rằng cường độ phong tỏa trận pháp ở cứ điểm chiến tuyến mạnh đến mức nào à, cho nên mới nói một câu nhẹ nhàng bảo người ta đưa về.
Ngươi xem đây là về nhà mình ư?
"Việc này sợ có chút phiền phức." Tô Giọng nói của Tô Mộng Ly truyền tới: "Tiêu tướng công, người có năng lực này không biết đã biến đi đâu mất rồi."
"Cũng không biết hắn đã chạy đến nơi nào, bỏ mặc luôn cả thủ hạ của mình mà không nói tiếng nào."
"Hắn luôn năng động như thế à?"
Long Khâu Bạch Thanh yên lặng một lát, chậm rãi nói: "Lúc nay Lưu Thôi Bình nói chuyện, ta kết nối ngọc truyền tin với tỷ, Tiêu công tử có nghe hay không?”
"Sao muội lại hỏi như vậy?" Tô Mộng Ly không hiểu.
Long Khâu Bạch Thanh trả lời: "Nếu hắn nghe được, chỉ sợ sẽ chạy thẳng tới chỗ hội trưởng lão của Liên minh bách tộc, nói không chừng sau khi tỷ quay lại thì liên minh đã cải thiên hoán địa rồi."
"..." Bên phía Tô Mộng Ly mãi không có tiếng nói truyền lại, một lúc sau mới lên tiếng: 'Không hề nghe thấy gì, sớm đã không thấy tăm hơi hắn đâu nữa."
Long Khâu Bạch Thanh nhẹ nhàng gật đầu nhìn Lưu Thôi Bình có chút hoang mang đang nằm trên mặt đất: "Neu đã như thế, chỉ sợ rằng hắn lại nghi ngờ có kẻ đang hại hắn, cảm thấy sợ hãi trong lòng, lại chạy đi trừ gian diệt ác rồi."
"Xem ra, đại chiến chưa được bao lâu đã sắp kết thúc rồi."
"Bây giờ vấn đề an toàn bên phía tỷ có đảm bảo không?"
"Nếu như lúc này có đại quân kẻ địch tới thì phải làm sao?"
Thấy Long Khâu Bạch Thanh lo lắng, ngược lại Tô Mộng Ly chỉ mỉm cười: "Không sao đâu, bây giờ đại tướng quân Huyết Trí của Võ Linh quân đã trở thành tội nhân lập công chuộc tội dưới trướng Tiêu tướng công rồi."
"Trong tay hắn có trăm vạn đại quân Võ Linh quân, tạm thời đều nghe theo hiệu lệnh của bọn ta."
"Lại thêm Võ Linh quân vốn tinh nhuệ, nếu bên phía Tàng Vũ đánh tới, ỷ vào cứ điểm, trong thời gian ngắn bọn họ muốn hạ bọn ta là điêu gân như không có khả năng."
Yên tĩnh.
Bầu không khí trong đại điện phủ chỉ huy lâm vào yên lặng như tờ.
Các vị tướng quân thống lĩnh đồng loạt trừng lớn đôi mắt, không thể tin nổi vào tai mình và nhìn ngọc truyền tin trong tay Long Khâu Bạch Thanh.
Không nghe lâm chứ?
Đây thật sự là Tô minh chủ ư?
Từ lúc nào mà minh chủ lại thích nói hươu nói vượn rồi.
Ngược lại, Tô Mộc Sinh vuốt trán mình, ông suy nghĩ tên tiểu tử biến thái này luôn làm ra những chuyện khác người.
Còn Long Khâu Bạch Thanh không có tỏ vẻ gì và vẫn bình tĩnh: "Vậy thì tốt."
"Tiểu Bạch Thanh, sao muội lại bình tĩnh như vậy?" Tô Mộng Ly hỏi.
Long Khâu Bạch Thanh điềm đạm trả lời: "Ở trong đế vực, nơi đâu cũng có dị tộc Tàng Vũ đang chuộc tội, ta sớm đã quen rồi, còn gì đáng ngạc nhiên nữa đâu?"
"Toàn bộ chiến cuộc vẫn phải nhờ cả vào bên phía muội rồi, không cần lo lắng cho bên ta." Cuối cùng Tô Mộng Ly nói rõ: "Mọi người nhớ đề phòng bên phía trưởng lão của hội trưởng lão, chớ nóng vội gây xung đột."
Long Khâu Bạch Thanh: "Yên tâm, việc nặng nhẹ thế nào, ta vẫn biết mà."
Sau đó, hai người ngừng truyền tin.
Long Khâu Bạch Thanh quay đầu nhìn sang Lưu Thôi Bình trên mặt đất, biểu cảm lạnh nhạt: "Thật đáng tiếc, kế hoạch của các ngươi hình như bị chệch hướng so với dự liệu rồi."
"Hơn nữa, kế hoạch của các ngươi còn dính dáng tới Tiêu công tử nữa..."
Nói đến đây, Lưu Thôi Bình nằm trên mặt đất nhìn lên Long Khâu Bạch Thanh đang tỏ vẻ thương hại khi nhìn hắn.
Với lại nàng còn hơi cúi đầu xuống.
Làm gì vậy?
Đợi chút! Nàng ta đang mặc niệm cho hắn ư?